
Tác giả: Liên Liên
Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015
Lượt xem: 134436
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/436 lượt.
,ta sớm muộn gì gặp con bé mới vui vẻ, ngài hãy thương xót để con bé này cho vào làm việc nhà chúng ta?”
“Dật bá,con bé là học sinh tiểu học, vẫn chưa tới tuổi làm công việc ngoài. . . . . .” Bách Lý Tuấn kêu khổ thấu trời.
“Cháu đã mười tuổi.”
Mặc dù Bách Lý Tuấn phản ứng không lớn với cô,nhưng Thiên Dạ vẫn nhỏ giọng cung cấp việc có lợi để mình có thể làm việc,cô muốn kiếm tiền. . . . . .
Nếu có người chịu dùng cô,cô cũng không cần trộm đồ nữa.
“Tuấn thiếu gia, có thể! Ta chỉ có một tâm nguyện nho nhỏ như vậy,ngài giúp ta hoàn thành sao. . . . . .”
Dật bá sử dụng kế sách buồn bã, “Ta sẽ dạy con bé học rất nhiều chuyện,sau này giúp công việc của cậu,con bé sẽ không ở nhà ăn
Cơm rỗi rãnh,cậu đã làm nhiều việc tốt như vậy không nên làm sai lần này,cậu sẽ giúp sao. . . . . .”
“Cháu sẽ biết điều nghe lời. . . . . .” Thấy lão gia gia giúp mình nói chuyện,Thiên Dạ cũng lên tiếng bảo đảm.
“Người biết điều nghe lời ta nói không phải chỉ một mình cháu!”
Không để ý Bách Lý Tuấn lạnh lùng cự tuyệt,Thiên Dạ khua lên dũng khí trừng mắt nhìn người đàn ông không nhìn mình, “Cháu biết mình rất vô dụng nhưng chuyện gì cháu cũng sẽ đem hết toàn lực giúp chú làm. . . . . .”
“Sao?” Con ngươi lạnh như băng xuất hiện một tia tò mò .
“Cháu chuyện gì cũng làm!” Thiên Dạ không phục mở to mắt nhìn ân nhân cứu mạng của mình. Hắn tại sao không tin cô?
Mỏng khẽ nhếch hiện lên nụ cười đùa dai, “Nếu như ta muốn cháu chết thì sao?”
“Cháu đi!”
Bách Lý Tuấn kinh ngạc nhìn chăm chú hai con ngươi của cô, hắn bất quá dùng hai trăm đồng giúp cô vượt qua một bữa mà thôi,cô tựu nguyện ý đem tánh mạng giao cho hắn?
Trên đời có loại giao dịch này sao? Cô bé có biết mình đang nói cái gì không?
“Được! Ta sẽ nhớ kỹ lời hôm nay của cháu.” Không tỏ rõ ý kiến chỉ cười lạnh, Bách Lý Tuấn không cho hứa hẹn này có thể thực hiện, nhưng chỉ bằng ánh mắt kiên định hôm nay của cô,hắn tạm nhượng bộ.
Không còn người có thể thuyết phục hắn tin tưởng phụ nữ!
Hắn không tin kỳ tích,cũng không cho là đứa bé trước mắt có thể hơn so với phụ nữ phản bội hắn,nhưng ít ra cô chỉ có hai bàn tay trắng,cô không có bất kỳ nơi dựa vào để rầm rĩ với hắn, cho nên hắn sẽ dùng thực tế ngăn cản ánh mắt kiên định tự cho là đúng kia.
Hắn sẽ để cô biết không nên tùy ý đồng ý lời thề nào. . . . . .
Hắn sẽ thu hồi!
“Nhanh ngủ một chút, sáng mai còn phải đi học.” Lão quản gia đứng ở cửa dặn dò.
“Dạ!”
Thiên Dạ liên tiếp gật đầu,trong mắt lóe lên đều là mông lung, không thể tin tưởng mấy ngày gần đây cuộc sống thật là ly kỳ. . . . . .
Sau khi gặp phải hai người này, cuộc sống của biến hóa hoàn toàn.
Hôm nay cô đã chuyển đến trường tiểu học mới, đó là trường học Bách Lý gia tài trợ ,bởi vì trên danh nghĩa cô đã được Bách Lý Tuấn thu dưỡng trở thành một thành viên trong gia tộc Bách Lý,cho nên tên cô từ”Hướng Thiên Dạ” đổi thành”Bách Lý Thiên Dạ” ,thân phận hoàn toàn không giống với lúc trước.
Tất cả hoàn cảnh đều giống như mộng. . . . . .
Mặc dù Thiên Toàn không được nhận nuôi nhưng cô âm thầm thề cô nhất định giúp ân nhân làm việc thật tốt,sau đó nữa dư tiền nuôi được em gái.
“Ừ. . . . . .” Bách Lý Tuấn đứng ở trước cửa sổ sát đất đưa mắt nhìn cặp già trẻ vừa gặp đã thân,buồn bực không lên tiếng. Có ai sẽ đoán được đi đến bước này?
Chiếu theo Bách Lý Tuấn nghĩ, bất kể tuổi hợp pháp hay không,tất cả trình tự phải được người thay mặt Thiên Dạ đồng ý mới được.
Hắn không bao giờ làm ăn thua lỗ,muốn huấn luyện thích hợp người Bách Lý gia dĩ nhiên phải dùng phương thức giáo dục của gia tộc Bách Lý, một cô bé ở nông thôn kém kiến thức thì có thể dùng cái gì?Bồi dưỡng lâu dài tự nhiên hi vọng sau khi cô trưởng thành tiếp tục bán mạng cho gia tộc Bách Lý.
Nhân tại lúc nàng có thể bán đứt nhân sinh của cô, cũng chưa hẳn không phải là một cách hay!
Suy tư liên tục Bách Lý Tuấn liền quyết định dùng danh nghĩa của mình thu dưỡng cô bé nông thôn này, lấy điều kiện bán đứt cả đời đổi được người nhà ba bữa cơm ấm no, hắn cảm thấy cuộc giao dịch mua bán này đối với xí nghiệp chỉ kiếm tiền chứ không bồi thường,nếu như người trong cuộc nhận lời hắn cũng không có ý kiến gì.’
Mùa đông chuyện gì cũng có thể phát sinh,thủ hạ hắn ít nhất không đói chết,cho nên Bách Lý Tuấn dùng hai trăm đồng mua một cô bé ngày sau cảm thấy không có nửa điểm tội ác.
Mà sự thật cũng như hắn lường trước. . . . . .
Thân thích nhà họ Hướng nịnh bợ mười phần khi biết được Bách Lý gia muốn thu nuôi Thiên Dạ đương nhiên là vui vẻ đáp ứng, ai muốn giữ lấy hai đứa bé không cha không mẹ ở nhà ăn không ngồi rồi? Chỉ cần Bách Lý gia nguyện ý, bọn họ nguyện ý dâng lên cả hai chị em.
Nhưng Bách Lý Tuấn cự tuyệt!
Xí nghiệp Bách Lý cũng không phải là công ty từ thiện, thu dưỡng một Thiên Dạ chẳng qua là trò chơi của hắn mà thôi, nhiều hơn nữa chính là ngu xuẩn,huống chi chờ giải quyết thỏa đáng thủ ly hôn của hắn và Uyển Nhi, hắn ngay cả tư chất thu dưỡng cũng sẽ tiêu mất, hắn không muốn người cục xã hội phúc lợi nhi đồng đến tìm hắn p