
Tác giả: Nhược Thủy Lưu Ly
Ngày cập nhật: 03:26 22/12/2015
Lượt xem: 1341805
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1805 lượt.
ó đồ muốn tôi giao cho chị dâu nhỏ !”
“Vân Phong Khinh ?”
“Đúng vậy ! Nếu không phải Vân Phong Khinh cứu tôi một mạng thì tôi thật sự thịt nát xương tan ! Tê… Cậu nhẹ chút !” Nam Cung Liệt có chút bất đắc dĩ, Bùi Diệc động một chút liền ôm anh thật chặt, e là vết thương của anh thật sự sẽ càng ngày càng nghiêm trọng !
Bùi Diệc vội vàng buông tay ra, “Không có việc gì chứ ?”
Nam Cung Liệt tức giận nói, “Không chết được !”
Bùi Diệc nhíu mày, đột nhiên tiến đến ngửi ngửi trên người cậu, “Liệt, trên người cậu là mùi gì ?” Làm sao có thể trở nên thơm như vậy ? Hơn nữa giống như mùi trên người phụ nữ.
Nam Cung Liệt nâng cánh tay lên ngửi ngửi, nhíu mày nói, “Hình như là mùi trên người Vân Phong Khinh.” Trong biệt thự của Vân Phong Khinh có một loại hoa mà anh chưa từng gặp qua, giống như mùi hương này. Trên người Vân Phong Khinh hình như cũng mang theo mùi này.
“Cái gì ?!” Bùi Diệc không bình tĩnh !
Nam Cung Liệt đưa tay xoa lỗ tai, “Cậu làm sao vậy ?” Lỗ tai cũng sắp bị chấn điếc rồi !
Trong mắt Bùi Diệc đều là nguy hiểm, “Thành thật khai báo ! Cậu và Vân Phong Khinh làm cái gì ?”
Nam Cung Liệt đẩy anh ra, “Bệnh thần kinh !” Anh còn chưa nghi ngờ cậu ta và Mạc Mạc như thế nào vậy mà cậu ta cư nhiên nghi ngờ anh và Vân Phong Khinh ? Thật là bệnh mà !
Đúng rồi, ngày hôm qua Mạc Mạc cũng ở đó, cuối cùng bọn họ dường như đều đã quên cô ta !
Bùi Diệc cúi đầu rầu rĩ nói, “Liệt, tôi biết là tôi một bên tình nguyện kéo cậu xuống nước, nếu cậu hối hận… Tôi đây…”
Nam Cung Liệt đạp một cước qua, “Ai nói tôi hối hận ?”
Bùi Diệc giống như càng thêm khổ sở, cười khổ nói, “Cậu cho tới bây giờ cũng chưa có nói yêu tôi. Tôi biết cậu chẳng qua là đồng tình với tôi mà thôi, nhưng tôi không muốn sự đồng tình của cậu. Nếu cậu không thương tôi… Tôi…”
Nam Cung Liệt nhìn bộ dáng anh thương tâm muốn chết liền tức giận quát, “Bùi Diệc cậu bệnh thần kinh a ! Cậu làm sao đáng giá tôi đồng tình chứ ? Ai nói tôi không thương cậu ?”
Khóe miệng Bùi Diệc giương lên, ôm cậu ấy cọ cọ, vẻ mặt ái muội nói,“Liệt, tôi biết cậu yêu tôi yêu đến không thể tự kềm chế, cậu không nói tôi cũng biết. Tôi nhất định sẽ không bội tình bạc nghĩa với cậu, cậu yên tâm đi.”
Nam Cung Liệt oán hận trừng mắt vẻ mặt đắc ý của người nào đó, có chút nghiến răng nghiến lợi. Quả nhiên, Bùi Diệc đã khôi phục lại vẻ không đáng yêu như thường rồi !
Bởi vì Nam Cung Liệt chưa thích hợp xuất viện nên Bùi Diệc cũng ở lại trong bệnh viện. Nhưng thật ra anh cũng không quên nhiệm vụ Tư Minh Dạ giao cho anh nên trực tiếp đem phòng bệnh của Nam Cung Liệt trở thành văn phòng.
“Cốc cốc…”
Nam Cung Liệt tựa vào giường, cầm một quả táo nhàn nhã cắn. Nghe tiếng đập cửa trực tiếp gọi, “Bùi Diệc, mở cửa !”
Bùi Diệc từ trong đống văn kiện ngẩng đầu lên nhìn cậu, “Cậu không đi mở sao ?” Anh rất bận có biết không ?
“Tôi bị thương !” Cũng không biết là ai không cho cậu xuống giường !
Bùi Diệc nhận mệnh đi mở cửa, bởi vì anh làm cho Nam Cung Liệt không cẩn thận thổ lộ nên dưới sự giận dữ của Nam Cung Liệt, mấy ngày nay liền hết sức có thể sai bảo anh.
“Lão đại… chị dâu nhỏ…”
Nam Cung Liệt thấy Tư Minh Dạ và Kiều Bối Nhi liền muốn nhảy xuống giường, sắc mặt Bùi Diệc trầm xuống, “Nam Cung Liệt ! Cậu xuống giường thử cho tôi xem !”
Chân Nam Cung Liệt sắp đụng tới mặt đất lại nhanh chóng rụt về, vẻ mặt buồn bực thầm nói, “Nào có nghiêm trọng như vậy ? Tôi cũng không phải sắp chết !” Dưỡng vài ngày cậu đã tốt hơn nhiều rồi.
“Ha ha…” Kiều Bối Nhi cười to ra tiếng, e sợ thiên hạ không lưỡi cô nói, “Nam Cung Liệt, nói như thế nào anh cũng là đồ đệ của tôi, sao có thể luôn bị Bùi Diệc đàn áp chứ ? Cần phản kháng biết không ?”
“Chị dâu nhỏ…” Hai người cùng nhìn về phía Kiều Bối Nhi, đều là bộ dáng rất bất đắc dĩ.
Kiều Bối Nhi sờ sờ mũi nhìn về phía Tư Minh Dạ, “Dạ, bọn họ thật ăn ý !”
Ánh mắt Tư Minh Dạ lộ ra mỉm cười. Sợ cô mệt nên ôm cô ngồi xuống sô pha ở bên cạnh rồi mới nhìn hướng Bùi Diệc hỏi, “Thế nào ?”
Bùi Diệc cười nói, “Một Kiều thị mà thôi ! Kiều Nghị hẳn rất nhanh sẽ tìm tới cửa !”
Kiều Bối Nhi lười biếng tựa trong lòng Tư Minh Dạ hỏi, “Vũ Văn Lạc đâu ?”
Nhắc tới Vũ Văn Lạc, sắc mặt Bùi Diệc có chút khó coi. Vũ Văn Lạc cũng là huynh đệ của anh nhưng lại cùng Hắc Diễm bang cấu kết với nhau làm việc xấu. Thiếu chút nữa hại chết Nam Cung Liệt, anh không có khả năng cho rằng chuyện gì cũng không xảy ra.
“Vũ Văn Lạc hai ngày nay không có hành động, hẳn là tự cho thời gian để lão đại tỉnh ngộ !” Anh nhìn ra Vũ Văn Lạc cũng không muốn liều mạng với lão đại để mất cả chì lẫn chài, nhưng lại không cam lòng. Tuyệt Thế truyền ra tin xấu, trên giang hồ lại truyền ra tin đường chủ U Minh Điện đã chết, xem ra Vũ Văn Lạc cho rằng lão đại bây giờ phải chịu áp lực rất lớn, có khi đang sứt đầu mẻ trán mới đúng. Có lẽ cậu ta cho rằng lão đại có nhiều khả năng sẽ buông tha chị dâu nhỏ !
Kiều Bối Nhi ý cười đầy mặt ôm Tư Minh Dạ cọ cọ, “Dạ, anh nói em đi tham gia hôn lễ của chị, chị ấy có hoan nghênh không ?” Nh