Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ác Ma Tổng Giám Đốc, Anh Hổn Đản

Ác Ma Tổng Giám Đốc, Anh Hổn Đản

Tác giả: Xà Thôn Kình

Ngày cập nhật: 03:30 22/12/2015

Lượt xem: 1341024

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1024 lượt.

ng khỏi đỏ mặt , đang lúc lo lắng sợ anh sẽ làm gì thì câu tiếp theo anh liền tạt nguyên xô nước vào trong mặt cô: "Em đừng nghĩ nhiều , tôi đang nói thức ăn trên bàn thôi."
Tuy rằng Tư Đồ Viêm không nói thêm gì nhưng kia ý rõ ràng là nói cô đa tình , cô cảm thấy vừa thẹn vừa giận , nói chuyện cũng không dẫn theo cơn tức: " Vô nghĩa
, tôi đương nhiên biết anh nói đồ ăn , nhưng anh có nên phải nói một câu giải thích không?"
"Có." Tư Đồ Viêm dừng một chút , đứng thẳng người nhìn cô , nở nụ cười mị hoặc: " Bởi vì em cũng rất thơm."
Cái này chết , làm Lâm Khả Tâm hoàn toàn đỏ mặt , cô mở mắt ngượng ngùng nhìn anh: " Anh , anh nói này làm gì? Anh lại uống say à?"
Lâm Khả Tâm thuận miệng nói không nghĩ anh thật sự hồi đáp: " Ừ , có uống chút nhưng không tính là nhiều."
Kinh ngạc khi nghe anh nói vậy , lúc này cô mới phát hiện trên người anh có mùi rượu.
Mà anh nói anh uống rượu? Như vậy. . . . . .Anh có thể sẽ đối xử với cô giống tối hôm qua hay không. . . . . . Đừng a!
Tưởng tượng đến chuyện hôm qua , cả người Lâm Khả Tâm cứng đờ , cảm giác cô không được tự nhiên , Tư Đồ Viêm đại khái cũng biết cô nghĩ gì , dù sao cô là người đơn giản , nghĩ gì thì sẽ biểu hiện lên mặt , nên để muốn biết được cũng
không khó.
"Yên tâm đi , đêm nay tôi sẽ không bắt buộc em."
Nghe anh nói vậy , Lâm Khả Tâm mới thở phào nhẹ nhõm , nhưng cô ngượng ngùng thừa nhận chính mình lo lắng “chuyện kia” , vì thế cô không tự nhiên nói: "Ê , ai nói tôi lo lắng cái đó? Tư Đồ Viêm , anh nghĩ nhiều quá."
Lâm Khả Tâm khẩu thị tâm phi làm cho Tư Đồ Viêm nheo mắt lại. " A , tôi đây cũng không có ý tứ lý giải , em sở dĩ phản bác lời nói của tôi thật ra vì em hy vọng tôi muốn em?" Ngữ khí của Tư Đồ Viêm làm cho cô khiếp sợ , nên vội vàng xua tay nói: " Không không , tôi không có ý đó."
"Vậy ý em là gì?" Như là cố ý khiêu khích Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm tiếp tục ép hỏi.
Trong nháy mắt , khuôn mặt Lâm Khả Tâm đỏ bừng , qua một lúc sau , mới nhỏ giọng nói: " Nhưng mà , nhưng mà ngay từ đầu ý anh là chuyện đó. . . . . . Được rồi được rồi , anh đừng quấy rối tôi nữa , tôi còn muốn ăn cơm."
Nói xong , Lâm Khả Tâm nhẹ nhàng đẩy Tư Đồ Viêm ra , sau đó xoay người chúi đầu vào ăn cơm , chẳng qua lúc này đây , cô không có để ý hình tượng thậm trí trong lúc ăn cũng rất căng thẳng.
Đối với cô mà nói , Tư Đồ Viêm là kẻ khó mà đoán được bước tiếp theo anh sẽ làm gì , nên vẫn tự mình phòng bị sẽ tốt hơn.
Sau đó , Tư Đồ Viêm cũng không tiếp tục trêu chọc Lâm Khả Tâm nữa , mà ngồi xuống cẩn thận quan sát cô ăn cơm.
Thấy bộ dạng thống khổ ăn uống của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm ngược lại cảm thấy thật đáng yêu ..
Đáng yêu? Tư Đồ Viêm sửng sốt một chút , rốt cuộc anh bị gì vậy? Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ dùng từ này với phụ nữ cả , bởi vì phụ nữ bên cạnh anh
toàn vì tiền mà bán thân ...
Tuy rằng nghĩ là vậy , nhưng Tư Đồ Viêm vẫn nói: " Tôi sẽ không quấy rầy em , em cứ bình thường mà ăn uống , chứ bộ dạng em lúc này khiến người ta khó chịu."
Nghe được anh nói vậy , Lâm Khả Tâm ngẩng đầu , ánh mắt hoài nghi nhìn anh , vẻ mặt rõ ràng “thật vậy sao?”..
Mà Tư Đồ Viêm trực tiếp trả lời sự nghi hoặc của cô: "thật đó , hơn nữa nếu em cứ làm bộ dạng thần nghi quỷ ngờ này , thì đồ ăn sẽ nguội hết."
Thấy anh cam đoan , Lâm Khả Tâm mới thở phào nhẹ nhõm , giống như trước vùi đầu ăn uống , sau khi no say , cô tựa lưng vào ghế , vỗ vỗ cái bụng của mình: " Ôi , ăn thật ngon , đáng tiếc cái người nào đó không có lộc ăn , hừ! "
Biết “người nào đó” mà cô nói chính là mình , Tư Đồ Viêm không khỏi cười nhẹ , rồi anh đứng dậy , vỗ vỗ vai của Lâm Khả Tâm: " Đi thôi."
"Đi? Đi đâu?" Lâm Khả Tâm tò mò xoay người hỏi anh
Tư Đồ Viêm nhún vai , tuỳ ý trả lời: " Đã muộn rồi đương nhiên phải về phòng để
ngủ."
"What? Nhưng mà anh nói không bức bách tôi mà? Tư Đồ Viêm anh là đàn ông , anh không thể không giữ lời nha." Lâm Khả Tâm nói xong , co rụt người lại , ánh mắt nhìn anh rất sợ hãi.
Đối với sự lý giải của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm bất đắt dĩ nhíu mày: "Lâm Khả Tâm , em làm ơn , tôi khi nào thì nói bức bách em? Tôi nói đi ngủ theo nghĩa đúng của nó , em đừng suy nghĩ nhiều được không?"
"Nha. . . . . .A... như vậy à." Lâm Khả Tâm cuối đầu , ngượng ngùng nói.
Thật là , tự cô suy nghĩ cái gì đâu không . . . . . . nói vậy chả trách được vì sao trong lòng anh cứ chê cười cô?
Nghĩ vậy , Lâm Khả Tâm ngẩng đầu nhìn anh , nhưng anh vẻ mặt hững hờ nói: "
Thất thần làm gì , còn không mau đi?" "A. . . . . ."
Lâm Khả Tâm ngoan ngoãn đứng dậy theo anh về phòng ngủ , ngồi trên giường , anh đưa tay cởi giây nịt . . . . . .
"Anh , anh làm gì vậy?!"
Thấy Lâm Khả Tâm hỏi vậy , Tư Đồ Viêm liếc mắt một cái , không trả lời , sau đó anh đứng dậy , quần áo từ từ trượt xuống dưới .
"A , anh cởi quần áo để làm chi? Mau mặc, vô mặc vô." Lâm Khả Tâm bịt mắt nói
, nhưng đáp lại là sự trầm mặc
Thấy anh không nói gì , Lâm Khả Tâm biết chỉ có thể dựa vào lỗ tai của mình , bit mắt , cô thấy tiếng cởi quần áo xa