Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ách Dương Tình Quanh Co

Ách Dương Tình Quanh Co

Tác giả: Cổ Linh

Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015

Lượt xem: 1341021

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1021 lượt.

i nào cũng biết thôi!”
“Như vậy đồ cưới của nàng cũng chẳng khác nào là đồ cưới của ta…”
“Chuyện này… mỗi người có một cách nhìn khác nhau chứ?”
“Làm sao lại khác nhau?”
“À, loại vấn đề này thực sự là không biết trả lời làm sao cho tốt… à, à, cho nên ngươi mới có thể nữa ngày không nói ra được vế sau sao?”
“Chẳng lẽ nàng ở Mộ Dung gia, mặc của Mộ Dung gia, ăn của Mộ Dung gia cũng phải trả tiền cho ta sao…”
“Thực là buồn cười, đương nhiên là không cần!”
“Nếu là huynh đệ trong nhà cũng muốn tính toán sổ sách cho minh bạch, thì phu thê cũng phải như vậy…”
“Vậy thì là vợ chồng cái gì?”
“Một khi đã như vậy, vì sao ta không thể sử dụng đồ cưới của nàng?”
“Đúng, vì cái gì?”
Một trận im lặng, mọi người ta xem ngươi ngươi xem ta, cuối cùng nhìn về phía Mặc Nghiễn Tâm, người đó lại hạ mắt mơ màng, tám phần là lại chìm vào cơn mộng nữa rồi.
Độc Cô Tiếu Ngu đột nhiên bật cười.
“Nói” rất hay!
Thật không nghĩ tới muội muội ba năm mới nói một câu, một khi bắt đầu “nói” thì lại sắc bén như vậy, thật không hổ là một trong Thất tu la, kỹ năng “Nói” cũng là đứng đầu!
Tuy nhiên, lợi hại nhất vẫn là muội phu của hắn!
“Ta nói, muội phu!”
“Đại ca?”
“Ngươi quả nhiên là con côn trùng trong bụng tiểu Tâm nha!”. Mọi người ầm ầm cười to, ngay cả tiểu oa nhi cũng theo mọi người cười khanh khách chảy cả nước miếng, Mộ Dung Vũ Đoạn dở khóc dở cười, có lẽ bị tiếng cười làm cho “tỉnh”, Mặc Nghiễn Tâm cũng ngước mắt nhìn mọi người một vòng, lại lập tức hạ mắt xuống, tiếp tục khoái lạc nằm mộng của nàng.
“Tốt, chuyện này quyết định như vậy đi, nhưng mà…” Độc Cô Tiếu Ngu tiếp tục phe phẩy cây quạt “Ta có một điều kiện nho nhỏ này…”
“Điều kiện gì?”
“Tiền mà chi thứ hai của Mộ Dung gia dùng để chuộc lại tổ nghiệp là mượn từ đồ cưới của tiểu Tâm, cùng với chi thứ nhất không có chút quan hệ, cho nên không cần biết người bên nhà kia nói như thế nào, các người đều không thể chia cho bọn họ, tương lai nếu bất đắc dĩ cần phải bán đi, cũng chỉ có thể bán cho nhà mẹ đẻ của Nghiễn Tâm, cũng chính là ta, có đồng ý không?”
Mộ Dung Vũ Đoạn cùng với phụ thân liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng gật đầu.
“Đồng ý!” Bọn họ đều hiểu được sở dĩ Độc Cô Tiếu Ngu đưa ra điều kiện này là có dụng ý.
Mẫu tử của Mộ Dung phu nhân đều là loại người tiểu nhân, không thể không đề phòng.
Nếu chưa từng có chuyện gì xảy ra, bọn họ cũng sẽ không so đo nhiều như vậy, đã là anh em họ trong nhà, họ cũng không phân ra nhà này hay nhà kia, nhưng kể từ ngày Mộ Dung Nguyệt Phong không chút do dự hạ độc thủ đối với Mộ Dung Vũ Đoạn, trái tim của cha con Mộ Dung Vũ Đoạn đều trở nên băng giá, cũng triệt để hoàn toàn cảm nhận được câu nói: Không nên có tâm hại người, nhưng phải có tâm phòng bị người khác!!!
Tư Đồ Nhạc quả nhiên là cực kỳ vội vã muốn đem gia sản của Mộ Dung gia được gia gia của hắn mua, bán trả lại cho Mộ Dung gia, ở trong ba ngày ngắn ngủi thì đã hoàn thành giao dịch. Giá lúc trước bán đi cũng là giá chuộc về lúc này, không nhiều hơn một phân, cũng không ít đi một hào. Sau đó, cha con Mộ Dung Vũ Đoạn bắt đầu vội vàng xử lý sản nghiệp khổng lồ này. Phiền toái là mặc dù năm đó lúc Lưu Ly các và Lưu Ly phường chưa bán đi, Mộ Dung Vấn Thiên có cùng với phụ thân làm việc vài năm, nhưng Mộ Dung Vũ Đoạn lại không biết gì cả, hắn chỉ biết làm thế nào để bắt cá lột tôm thôi.
May mắn là có Độc Cô Tiếu Ngu, Quân Lan Chu cùng hai huynh đệ của Đỗ Khiếu Phong hỗ trợ, tuy rằng bọn họ cũng không hiểu nhưng ít nhất bọn họ là người một nhà có thể tín nhiệm, mọi người vừa mò mẫm, vừa học tập, cuối cùng ở trước ngày mồng tám tháng chạp, tất cả đều đã vào quỹ đạo! Vì thế, Độc Cô Tiếu Ngu cùng Quân Lan Chu liền nhanh chóng trở về Tân Thùy ăn mừng năm mới.
“Đem Thiệu nhi đưa cho mẹ!”
Sau bữa ăn tối, người một nhà nói chuyện phiếm một lát, tất cả đều tự động trở về phòng, đứa nhỏ trong lòng Mặc Nghiễn Tâm lại được Đỗ Cầm Nương ôm đi.
“Nương như vậy không được! Nếu nửa đêm thằng bé tỉnh dậy khóc …”
“Thằng bé đã lớn như vậy rồi, nửa đêm rất ít khi tỉnh dậy khóc náo loạn. Huống chi…” Đỗ Cầm Nương yêu thương hôn nhẹ lên hai má hồng non nớt của đứa cháu yêu. “Nếu nửa đêm nó có tỉnh dậy, ta tình nguyện nó khóc nháo chúng ta, không nên quấy rầy đến các con, để khỏi gây trở ngại cơ hội ôm đứa cháu thứ hai của ta!” Không nghĩ tới mẫu thân sẽ nói ra những lời nói rõ ràng như vậy, Mộ Dung Tuyết cùng với hai anh em Đỗ Khiếu Phong lại còn cười to, khiến cho Mộ Dung Vũ Đoạn không khỏi xấu hổ đỏ mặt.
“Nương!!!”
“Được rồi, quyết định như vậy đi! Sau này Thiệu nhi sẽ ngủ chung với chúng ta! Được rồi, các con đi nghỉ ngơi đi!”
Đỗ Cầm Nương vừa nói dứt lời liền cùng Mộ Dung Vấn Thiên đi trở về phòng nghỉ, Mộ Dung Vũ Đoạn bất đắc dĩ đành phải cùng thê tử trở về phòng.
“Nghiễn Tâm?”
Mặc Nghiễn Tâm đem chung trà đặt trên bàn sách, sau đó đưa mắt nhìn hắn.
“Ta đang nghĩ…” Mộ Dung Vũ Đoạn đặt tay lên sách vở, không mở ra, trầm ngâm “Đại ca trước khi đi từng nhắc nhở ta và cha, chúng ta nên thuê vài nô bộc, tỳ