
Tác giả: Cổ Linh
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 1341012
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1012 lượt.
ghiễn Tâm một chút, nàng liền bóp chặt tay hắn một chút “À…cũng không tệ lắm… Ưm, tốt lắm… a, là tuyệt hảo…” Mau mau nói xong một chút, nếu không thì cánh tay hắn sẽ bị nhéo thành một khối xanh tím mất!!!
Độc Cô Tiếu Ngu suýt chút nữa là cất tiếng cười to “Ta hỏi muội phunè, Tiểu Tâm đang nói những gì, đến tột cùng ngươi làm sao hiểu được?” Vẫn là nhịn không được lên tiếng hỏi, tuy nhiên hắn hỏi Mộ Dung Vũ Đoạn, hẳn là hắn có thể nghe hiểu được đáp án chứ!!!?
“Này… này…” Mộ Dung Vũ Đoạn vẻ mặt khó xử nói “Ta cũng không biết phải giải thích như thế nào, chỉ là…chỉ là… Ta chỉ là biết vậy thôi…”
Nói được nửa ngày, thế nhưng lại ra một cái đáp án như gặp quỷ vậy, Độc Cô Tiếu Ngu không khỏi đảo cặp mắt đã trắng dã của mình.
“Nói chung là ngươi có thể hiểu được, nhưng không thể diễn giải được, đúng không?”
Mộ Dung Vũ Đoạn khẽ gật đầu. “Chính là như vậy!”
Khá lắm, chính là như vậy!
Độc Cô Tiếu Ngu nở nụ cười, càng lúc càng cảm thấy muội muội cùng với muội phu thật đúng là một đôi tuyệt phối! “Tốt, vậy thì nói cho ta biết, ngươi đã luyện tập đến đâu rồi? Không cần khiêm tốn, ta muốn nghe lời nói thật!”
Mộ Dung Vũ Đoạn hơi suy nghĩ một chút “Hiểu được thì tám phần, Thuần thục thì khoảng sáu phần!”
“Nhanh như vậy? Thời gian mới bao lâu…” Độc Cô Tiếu Ngu giật mình nhìn về hướng Mặc Nghiễn Tâm, nàng nhìn lại hắn, gật gật đầu. hắn lại kinh ngạc nói “Xem ra Tiểu Tâm nói tư chất của ngươi tuyệt hảo, cũng không phải là tùy tiện mà nói ra đâu!”
Bề ngoài hắn bình thường, nhưng khả năng bên trong thì tuyệt đối không bình thường chút nào!!!
“Ta chỉ là người có thú vui đọc sách!” Mộ Dung Vũ Đoạn tự nhận mình bề ngoài bình thường, tư chất cũng tương đương bình thường, nhưng hắn từ trước đến nay luôn luôn thích đọc sách, khi hắn nghiên cứu bản sách kia thì rất tập trung, lại còn chuyên tâm gấp bội, nên tự nhiên là có thể hiểu được nhiều hơn, hắn tin tưởng là như vậy!!!”
Chuyện này cùng với đọc sách thì có quan hệ gì??? Độc Cô Tiếu Ngu nghi hoặc trong lòng, tuy nhiên lại không có nói ra “Như vậy, cái mà ngươi thiếu chính là kinh nghiệm!”
Mộ Dung Vũ Đoạn giật mình “Kinh nghiệm cái gì?”
“Kinh nghiệm về cách xử sự trong giang hồ” Độc Cô Tiếu Ngu thần bí mím môi cười “Cho nên, muội phu à, ta có vài việc này ngươi có thể giúp ta được không?”
“Đại ca, xin cứ dạy bảo!”
“Có vài việc phiền toái, muốn nhờ ngươi giúp ta xử lý một chút…”
Lại một lần nữa, hai người lại cùng nhau cưỡi ngựa lên đường. Nhưng lần này, Mộ Dung Vũ Đoạn lại rất không yên lòng, rủi không cẩn thận, làm không tốt liền phải chạy thẳng đến Tây Thùy đi bái kiến Nhạc Phụ, Nhạc Mẫu đại nhân.
“Ta đi một mình là được rồi, vì sao đại ca lại kiên trì muốn nàng đi cùng tachứ? Không cần thiếtđâu!”
Hạ mắt xuống, Mặc Nghiễn Tâm lại nhéo hắn một cái, bốn mắt nhìn nhau một lát.
“Cái kia thì đương nhiên, nàng đi qua giang hồ…” Lại nhéo hắn.
“Là nàng không chạy qua giang hồ, chỉ là đi theo đại ca, nhị ca rời khỏi nhà, dù vậy, kinh nghiệm giang hồ của nàng so với ta thì phong phú hơn, nhưng mà ta cũng không có ngốc lắm…”
Lại liếc hắn.
“Tốt tốt tốt, nàng không phải là nói ta ngốc”. Từ đêm hôm đó, nàng đem nguyên nhân không nói lời nào nói cho hắn biết xong, liền trở nên rất yêu thích liếc hắn, nhéo hắn khi mà nàng không đồng ý với lời hắn nói, nhưng, hắn cũng không ghét, bởi vì nàng nhéo hắn cũng không đau, ngược lại lại làm cho người ta có cảm giác thân thiết như là nàng đang làm nũng. “Nhưng…”
Hai mắt Mặc Nghiễn Tâm thẳng tắp nhìn hắn.
“Không không không, ta không phải không thích nàng đi theo ta, chỉ là…” Mộ Dung Vũ Đoạn cực lực phủ nhận “Lần này đi phải chạy qua rất nhiều nơi, ta không muốn nàng đi theo ta vất vả. Huống chi đại ca nhờ ta đi giải quyết chuyện rắc rối ở chỗ sơn trại thổ phỉ, Đầu lĩnh thổ phỉ kia chắc võ công cũng không ít, ta lo lắng bảo vệ nàng không đủ chu toàn, lỡ có sơ xuất gì làm nàng bị thương, ta đây…”
Nàng lại nhẹ nhàng liếc hắn một chút.
“Biết, ta biết nàng có võ công, nàng cũng đã giết người qua rồi”. Mộ Dung Vũ Đoạn thấp giọng nói.
“Nhưng ta vẫn không thể yên tâm…” Mắt đẹp khẽ nháy một cái. Mộ Dung Vũ Đoạn than nhẹ “Không phải ta khinh thường nàng, cho dù võ công của nàng có đứng số một võ lâm, thiên hạ vô địch, ta cũng vẫn sẽ lo lắng, ta không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất…” Đôi mắt đang hạ xuống, lại giơ lên nhìn hắn.
Vừa tiếp xúc với ánh mắt của nàng, Mộ Dung Vũ Đoạn liền không biết nên khóc hay nên cười, không biết nên nói cái gì cho phải “Nàng… Ta không phải là nhiều chuyện, ta đang lo lắng cho nàng mà!”
Buông tay xuống, Mặc Nghiễn Tâm nhẹ nhàng tiến vào trong lòng hắn, còn khép mắt lại, mang một dáng vẻ như tiểu oa nhi đang muốn ngủ.
Mộ Dung Vũ Đoạn bất đắc dĩ cười khổ “Được rồi, nhưng nàng phải hứa với ta, tất cả đều phải nghe theo ta!”
Trợn mắt, Mặc Nghiễn Tâm gật gật đầu, lại hạ mắt xuống, nàng không muốn phải nghe hắn “Nói nhiều” nữa.
Mộ Dung Vũ Đoạn lắc đầu, thở dài, một tay cầm cương, một tay ôn nhu ôm lấy nàng để nàng ngủ ngon, hắn chăm chú nhìn khuô