
Tác giả: Thang Vũ Đình
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 134769
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/769 lượt.
rỡ cuối chân trời, cô lặng lẽ thở dài.
“Hiểu Tranh”. Một giọng nói dịu dàng vang lên phía sau.
Hiểu Tranh ngoảnh đầu lại, Chul Kang trong bộ quần áo thể thao màu trắng đang đứng ở cửa, dịu dàng nhìn cô. Hiểu Tranh ngây người nhìn anh. Dường như màu trắng rất hợp với anh, có thể làm toát lên khí chất thuần khiết, dịu dàng của anh. Chàng hoàng tử bạch mã trong truyện cổ tích có lẽ giống như thế này chăng? Hoặc là một mỹ nam hoàn mỹ trong truyện tranh?
“Sao thế? Em đang nghĩ gì vậy?”. Chul Kang mỉm cười dịu dàng.
“Dạ? Cái gì cơ?”. Nghĩ đến những ý nghĩ mơ hồ của mình, Hiểu Tranh có chút thẹn thùng. Lẽ nào anh biết mình đang nghĩ gì sao?
“Anh thấy em ngước nhìn bầu trời, em đang nghĩ gì vậy? Nhớ nhà à?”. Chul Kang khẽ nói.
Thì ra anh hỏi cái đó, Hiểu Tranh thở phào nhẹ nhõm.
“Vâng, cũng thấy nhớ nhà”. Hiểu Tranh cúi đầu khẽ nói.
“Hình như hai hôm nay em không luyện đàn?”. Vì cùng luyện đàn trong hội trường nên Chul Kang biết rất rõ từng biến đổi nhỏ của Hiểu Tranh.
“Vâng, bây giờ luyện cũng không có tiến bộ”. Nhắc đến chuyện đó, ánh mắt của Hiểu Tranh lại u ám như lúc trước.
Chul Kang gật đầu.
“Tâm trạng không vui đúng không?”. Bỗng nhiên Chul Kang cười và nói: “Vậy thì anh đưa em đến một nơi”.
“Đi đâu ạ?”. Hiểu Tranh ngạc nhiên hỏi.
Đường cong hoàn mỹ xuất hiện trên đôi môi gợi cảm của Chul Kang, anh vui vẻ nháy mắt với Hiểu Tranh rồi tỏ vẻ rất thần bí: “Một nơi sẽ khiến tâm trạng của em vui vẻ hơn”.
“Gì ạ? Bây giờ đến nhà giáo sư Hàn?”. Hiểu Tranh không kìm được ngạc nhiên thốt lên.
Hiểu Tranh cùng Chul Kang lên chiếc xe Mercedes-Benz màu đen của nhà anh ở ngoài cổng trường. Sau khi lên xe, cô mới biết nơi mà Chul Kang muốn đưa cô đến chính là nhà của giáo sư Hàn Âm Ái.
Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Chul Kang, cô mới nhận ra sự thất lễ của mình, ngượng ngùng che miệng lại, cố gắng nói với anh bằng giọng nói thật bình tĩnh: “Vì sao anh không nói cho em trước, làm em không có thời gian chuẩn bị tư tưởng? Hơn nữa em cũng nên chuẩn bị chút quà, đây là phong tục cơ bản nhất của Hàn Quốc…”.
Chul Kang mỉm cười dịu dàng, ngắt lời cô: “Hôm nay anh cũng mới biết mà. Anh thấy gần đây tâm trạng của em không được tốt lắm nên muốn cho em một điều bất ngờ. Anh đã chuẩn bị quà thay em rồi. Em không phải lo đâu. Bây giờ em chỉ cần nghĩ sẽ nói gì khi gặp giáo sư Hàn là được”.
“Anh chuẩn bị quà thay em rồi ạ?”. Hiểu Tranh nghĩ một lúc rồi nói: “Chiều nay anh xin nghỉ học là vì chuyện này?”.
Chul Kang mỉm cười.
Thực sự anh rất chu đáo, rất tỉ mỉ. Hiểu Tranh xúc động nói: “Thực sự em không biết phải cảm ơn anh như thế nào”.
“Hình như em rất hay nói cảm ơn anh”. Chul Kang mỉm cười.
Hiểu Tranh mỉm cười thẹn thùng. Rất hay nói cảm ơn sao? Đó là bởi vì anh thường xuyên giúp đỡ, quan tâm đến em. Mong rằng sau này em có thể làm điều gì đó cho anh…
Chiếc xe đi chầm chậm rồi dừng lại trước một ngôi nhà màu trắng ở ngoại ô. Ngôi nhà theo phong cách kiến trúc Baroque điển hình.
“Cậu chủ, đến nơi rồi”. Lái xe lễ phép nói.
Chul Kang bước xuống xe, sau đó nhanh chóng đi vòng qua xe, lịch sự mở cửa cho Hiểu Tranh. Vì đây là lần đầu tiên được người khác mở cửa cho thế này nên Hiểu Tranh có cảm giác mình giống như cô công chúa vậy.
Hiểu Tranh và Chul Kang ngắm nghía ngôi nhà trước mắt.
Đó là một ngôi nhà màu trắng hai tầng. Khu trống trước mắt được dùng làm vườn hoa, trồng rất nhiều hoa cỏ, mấy bụi hồng trắng nở hoa rất đẹp.
Hiểu Tranh cảm thấy có chút ngạc nhiên. Người ta thường trồng hoa hồng đỏ, nhưng ở đây lại trồng hoa hồng trắng. Ngoài hoa hồng trắng, Hiểu Tranh còn nhìn thấy trong vườn hoa có hoa nhài, hoa ngải tiên, đều là màu trắng. Dường như chủ nhân của ngôi nhà này rất thích màu trắng, vậy thì rốt cuộc cô ấy là người như thế nào đây?
“Vào thôi”. Chul Kang đưa món quà đã chuẩn bị từ trước cho Hiểu Tranh. Thấy cô có chút căng thẳng, anh dịu dàng nói: “Đừng căng thẳng quá, lại ấn chuông đi. Em chỉ cần nói giáo sư Kim Chul Hee ở trường Đại học Seoul giới thiệu em đến là được”.
Hiểu Tranh gật đầu rồi bước về phía cánh cửa…
“Xinchào, xin hỏi cô tìm ai?”. Người mở cửa là một cô gái trẻ.
Hiểu Tranh lễ phép chào rồi mỉm cười nói: “Xin chào, giáo sư Kim Chul Hee ở trường Đại học Seoul giới thiệu tôi đến gặp giáo sư Hàn”.
Cô gái ấy nhìn Hiểu Tranh rồi khách sáo nói: “Xin mời vào”.
Hiểu Tranh bước vào phòng trong tâm trạng tò mò và lo lắng. Cô gái mời cô ngồi xuống ghế.
“Cô ngồi đây, để tôi mời giáo sư Hàn xuống”. Nói xong, cô gái đi lên tầng.
Hiểu Tranh tò mò ngắm nghía cách bài trí trong căn phòng. Có lẽ vì chủ nhân của ngôi nhà đã từng sống ở Trung Quốc một thời gian dài, vì thế mà cách bài trí mang đậm màu sắc Trung Quốc. Bộ bàn ghế bằng gỗ trắc, tranh Trung Quốc, bình hoa gốm sứ… Tất cả đều khiến cho Hiểu Tranh ngỡ rằng mình đang ở trong một ngôi nhà theo dòng dõi Nho học của Trung Quốc. Vậy thì giáo sư Hàn có phải là con gái của một gia đình dòng dõi ở Trung Quốc không? Hiểu Tranh thực sự rất mong đợi cuộc gặp với giáo sư Hàn.