
Tác giả: An Tĩnh
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 134538
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/538 lượt.
vì được chăm sóc tốt hay không, hay vì nguyên nhân trong lòng luôn vui vẻ, cô mùi vị mang thai mười phần thế nhưng càng ngày càng mê người, cho dù chỉ là động tác uống nước, cũng khiến anh máu nóng sôi trào.
Vậy mà anh chỉ có thể cố gắng chịu đựng, anh mới vừa cảm thấy cùng cô tiến thêm một bước nhỏ, anh không muốn vì rung động nhất thời mà phá hư mối quan hệ thật vất vả mới tạo dựng được.
Cái anh muốn không phải kích tình nhất thời, cái anh muốn là cả đời của cô.
Muốn làm gì, sau này bọn họ sẽ có rất nhiều thời gian cùng cơ hội, nhưng muốn cô thay đổi quyết định, cơ hội này không phải lúc nào cũng có, cho nên mê người hơn nữa, khó chịu hơn nữa, anh cũng tình nguyện đi tắm nước lạnh, cũng không dám chạm vào nửa tấc da thịt của cô.(Mong anh sớm không còn làm bạn với nhà tắm!)
Đỗ Linh Lan cảm thấy hai ánh mắt nóng bỏng dừng trên người mình, anh cho rằng mình che giấu rất tốt, cho rằng cô không có cảm nhận được ánh mắt kia muốn cắn nuốt cô, nhưng trên thực tế cô hoàn toàn cảm nhận được.
Nhưng cô không dám nghĩ quá nhiều, trực giác nói cho cô biết tốt nhất nên giả bộ không nhìn thấy, giả bộ không biết, như vậy bây giờ mới có thể duy trì sự hài hòa cùng cân bằng.
Hơn nữa tất cả những gì anh đang làm, chỉ là vì đứa bé mà thôi, cô sẽ không tự nâng giá trị của bản thân, cho rằng anh là vì cô mà bỏ lại công việc ở Long Môn, ngàn dặm xa xôi đi đến trấn nhỏ này.(Haizzz…đến bây giờ rồi mà vẫn…)
Anh cũng yêu đứa bé, cô có thể cảm nhận được, từ sau lần đó cô cho phép anh chạm vào bụng của cô, anh ba không năm lúc chào hỏi cùng đứa bé, tay vừa nhẹ vừa mềm, giống như sợ hù dọa đứa bé.
Trừ lần đó ra, anh thậm chí bắt đầu học cách làm thế nào thay tã cho đứa bé, vốn là có một lần nửa đêm cô tỉnh lại, nhìn thấy anh thắp một ngọn đèn nhỏ, hằng ngày theo phương thức trên cuốn sách những điều cần phải biết sinh nỡ mà loay hoay với một đống tã, khi đó cô kinh ngạc đến mức không thể tin, thật may là cô phục hồi tinh thần rất nhanh, khi anh chưa phát hiện đã trở về phòng.
Anh có thể vì đứa bé làm được đến mức này, Đỗ Linh Lan không thể không cảm thấy rung động cùng cảm động, vậy mà cũng trong lúc đó, cô cũng cảm nhận được đau thương, chỉ vì đứa bé, chỉ vì đứa bé, mà không phải vì Đỗ Linh Lan cô.
Nghĩ đến đây, trái tim của cô lại mơ hồ hơi đau.
"Tiểu Đỗ?" Cả đám bà bà đột nhiên thấy cô không lên tiếng, lo lắng cô không thoải mái nhưng lại không dám nói, "Tiểu Đỗ? Đứa nhỏ này làm sao vậy? Sao không nói lời nào?"
Đỗ Linh Lan vội vàng nâng lên một nụ cười yếu ớt, trấn an bọn họ, "Con không sao."
Nhưng mấy câu đối thoại ngắn ngủn, cũng đã đủ dẫn tới sự chú ý của Hàn Lạc Đình, anh nhanh chóng đi đến bên cạnh cô, đôi mắt đen không để lại dấu vết kiểm tra cô, sau một lúc lâu vẫn chưa an tâm, bế cô lên, đi đến phòng khám bệnh của bác sĩ duy nhất trong trấn.
"Tôi không sao, thả tôi xuống đi." Cử động của bọn họ làm nhiều người nhìn chăm chú, Đỗ Linh Lan muốn giãy giụa, rồi lại sợ anh sẽ làm ngã mình, chỉ có thể dùng lời nói thuyết phục.
Nhưng anh giống như không nghe thấy, kiên quyết đi đến phòng khám bệnh.
Cô rất phô trương, anh biết, biết từ nhỏ, anh không muốn cũng không dám bởi vì cô nhất thời phô trương, mà kéo dài thời gian chữa bệnh.
Bất đắc dĩ ngừng giãy giụa, cô im lặng thở dài, sau khi anh đã quyết định, muốn anh thay đổi chủ ý là một chuyện vô cùng khó khăn, cho nên cuối cùng cô vẫn phải ngoan ngoãn được anh đưa đến trước mặt bác sĩ, làm kiểm tra kỹ càng, không ngờ, cô rất khỏe mạnh, mà bảo bảo phát triển cũng rất tốt.
"Các người muốn biết giới tính của bảo bảo sao?" Bác sĩ chỉ vào màn hình, "Là một cô bé khỏe mạnh, đây là tay của cô bé, đây là chân của cô bé."
Đỗ Linh Lan liên tục nhìn đứa bé rụt rè nhích tới nhích lui, chỉ cảm thấy rất khó tin.
Lần trước đến khám thai, đứa bé cũng không có lớn như vậy, nhưng bây giờ đã có thể biết là một cô bé.
Bên môi cô mang theo nụ cười, không nhịn được nhìn về phía Hàn Lạc Đình, có chút ngạc nhiên về vẻ mặt của anh trong giờ phút này.
Anh vô cùng chuyên chú, nhìn thân thể nho nhỏ này, đây là con gái của anh, công chúa nhỏ của anh.
Con người kiên cường như anh, cho dù trúng đạn cũng không nói một lời nào, lại có một cảm giác kích động đến rơi nước mắt, hốc mắt anh, thậm chí hơi đỏ.
Nhìn thấy biểu hiện ngu ngốc này bác sĩ cùng y tá im lặng rời khỏi căn phòng nhỏ, trở về phòng khám bệnh, cho đôi vợ chồng này một chút thời gian ở cùng với nhau.
Đỗ Linh Lan không cách nào di chuyển ánh mắt của mình, chỉ lẳng lặng nhìn anh đưa tay, cẩn thận từng li từng tí chạm vào bảo bối trên màn hình, yêu thương trên mặt làm rung động lòng người.
Trong lúc nhất thời, cô không thể nói thành lời.
Cảm thấy Đỗ Linh Lan nhìn mình chăm chú, Hàn Lạc Đình quay đầu lại, làm cô không kịp lảng tránh ánh mắt ấy.
Một lúc sau, anh đưa tay ra, bàn tay dịu dàng nhưng không cho phép cô di chuyển cằm của mình, bắt buộc cô nhìn anh.
Chờ lâu như vậy, lâu đến mức anh cho rằng cô s