
Tác giả: An Tĩnh
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 134510
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/510 lượt.
i quyết định của mình cũng nghi ngờ, để cho một cô gái gầy yếu như vậy làm Ảnh Vệ, thực sự thích hợp sao? Hơn nữa trong mấy ngày huấn luyện vừa qua, anh thông qua người huấn luyện ở đó lấy được một ít dữ liệu, có thể thấy được, cơ thể cô hoàn toàn không thể đáp ứng được những yêu cầu cơ bản nhất, sau này huấn luyện sẽ càng cực khổ hơn, càng cố gắng hết sức, như vậy càng làm anh lo lắng, quyết định của mình có hại cô hay không?
Nhưng trong mắt cô là sự kiên quyết, làm anh không thể thu hồi quyết định này.
Sự thật, lời của cô..., cũng làm người của Long gia chấn động.
Một đứa bé còn nhỏ tuổi, nên ngây thơ giống như Long Hồ, vậy mà trong mắt Đỗ Linh Lan, ngoài hồn nhiên ra, còn có sự chín chắn hoàn toàn không phù hợp với tuổi của cô.
Bọn họ tin tưởng cô.
Chỉ có Long Hồ ô ô kháng nghị, "Tiểu Hồ sẽ bảo vệ cậu, cậu không cần bảo vệ Tiểu Hồ! Tiểu Hồ có ba, mẹ, có anh trai, còn có Đình Đình cùng các chú, bác bảo vệ, cậu không cần bảo vệ Tiểu Hồ, cậu hãy cho Tiểu Hồ bảo vệ cậu!" Trong nhà mọi người đều bảo vệ cô, cô rất muốn giống như những người khác, bảo vệ Đỗ Linh Lan thật tốt.
Đỗ Linh Lan rất vui mừng, cô không biết làm sao hình dung cảm giác xúc động trong lòng, sau khi cha mẹ mất, cuối cùng cũng có thể cảm nhận được cảm giác này, nhưng cô kiên quyết lắc đầu, "Linh Lan sẽ bảo vệ người ."
Vì cô biết như vậy, Hàn Lạc Đình sẽ rất vui mừng.
Tiểu thiên sứ, là người quan trọng nhất với anh.
Vì anh, cô sẽ không tiếc bất cứ giá nào, sẽ bảo vệ tiểu thiên sứ thật tốt.
Vì suy nghĩ này, cho dù sau này phải chịu khổ, huấn luyện khó khăn, cô sẽ cắn răng chịu đựng.
Cô vẫn không biết, cảm giác của mình là gì, cho đến khi xuân về hoa nở rộ(đến thời điểm thích hợp), cô cuối cùng cũng nhận ra, thì ra là, từ lúc Hàn Lạc Đình ôm cô ở cô nhi viện, hình bóng của anh đã ở sâu trong tim cô, mọc rễ.
Vậy mà vào cùng một ngày, cô lại biết thêm một chuyện, cô với anh mà nói, chỉ là một thuộc hạ.
Anh, từ đầu đến cuối chỉ có Long Hồ, cô gái kia tốt đẹp hồn nhiên làm người khác không thể không yêu quý, không cách nào căm ghét tiểu thiên sứ.
Từ ngày đó trở đi, cô che giấu tình cảm của mình, chỉ có thể ở một nơi rất xa nhìn anh, âm thầm yêu anh.
Cô không cần anh biết, cũng không cần anh chấp nhận, cho đến khi được anh ôm chặt nhưng tên người anh gọi cũng không phải là cô.
Một giây kia cô biết rõ, cô nên tỉnh lại.
Đỗ Linh Lan nằm nghiêng trên giường, cơ thể cô vì túng dục quá độ nên vô cùng đau nhức, nhưng đã tốt hơn nhiều rồi.
Bỗng dưng tiếng gõ cửa vang lên, cô ngẩn ra, không biết đã hơn mười giờ đêm rồi, còn có ai đến đây tìm cô.
Khoát thêm áo ngủ, tóc cô dài chạm vai, chân trần đi về phía cửa, mở cửa ra.
Người ngoài cửa đứng lặng hồi lâu, cô hoàn toàn không ngờ được, nên mất hồn chốc lát, nhưng chỉ là chốc lát thôi, cô rất nhanh thu lại tâm tình của mình, cung kính cúi đầu, "Thủ lĩnh."
Hàn Lạc Đình không hề nghĩ mình sẽ tìm đến cô vào giờ này, nhưng chuyện mới vừa xảy ra, anh không thể nào giải quyết, anh biết Long Hồ luôn nghe lời Đỗ Linh Lan, nên mới nhờ cô đi thuyết phục Long Hồ, đây là cách duy nhất.
Anh và cô, chỉ là quan hệ cấp trên - cấp dưới, cô chỉ cần chờ anh ra lệnh, sau đó hoàn thành, mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi.
Cô không cần làm mọi chuyện phức tạp, cô tự nói với mình, cũng cảnh cáo bản thân mình.
Nhưng mà, cô không muốn nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi thờ ơ hiếm có này của anh, biết rõ như vậy mình sẽ khó chịu, nhưng cô vẫn mở miệng nói: "Tôi sẽ cố gắng khuyên Ngũ Tiểu Thư ."
Mục đích cuối cùng của anh, thật ra chỉ muốn cô đi thuyết phục Long Hồ, đồng ý dẫn theo ít nhất một Ảnh Vệ đến Nhật Bản mà thôi.
Cũng chỉ có Long Hồ, mới khiến anh tốn nhiều tâm tư cùng thời gian như vậy, ngay tại thời điểm này đến trước cửa phòng cô, dùng giọng nói mệt mỏi cầu xin cô.
Ở trong lòng khó chịu tự chế giễu chính mình, chẳng trách bản thân lại bị thương, chẳng trách bản thân lại khó chịu, tất cả đều do cô không bằng lòng.
Cô nên độc ác, nếu như vậy, cô có thể.
Đỗ Linh Lan đồng ý với anh, sẽ đi khuyên Long Hồ, Hàn Lạc Đình lẽ ra đã rời khỏi, không đứng trước cửa phòng cô nữa, nhưng ánh mắt đột nhiên nhìn thấy, những dấu vết không nên xuất hiện trên cổ cô, anh với những dấu vết như vậy không một chút xa lạ, vì những năm tháng phóng đãng trước đây, anh biết rõ những dấu vết kia hơn ai hết.
Lửa giận trong lòng bốc lên dữ dội, anh không kìm chế được đưa tay, đẩy mái tóc dài đang rủ xuống bên mặt cô ra, khiến những vết hôn kia, chân thực hiện ra trước mặt anh.
Lần lượt mỗi vết hôn, chiếm giữ trên chiếc cổ trắng như tuyết của cô, lan ra đến cả phía trên cổ áo, không cần nhìn, anh cũng có thể đoán được, những dấu vết kia trên cơ thể đều được quần áo che kín, nhưng nhất định sẽ giống với trên cổ cô, rải rác vết hôn.
Rõ ràng, người đàn ông để lại những vết hôn này, thực sự không thoả mãn với cơ thể cô, có bao nhiêu lưu luyến, người để lại ấn ký, muốn tuyên bố quyền sở hữu của mình.
Hàn L