
Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo
Tác giả: Ảnh Chiếu
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 134887
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/887 lượt.
đã từng có một thời thích anh hay không?”
Cuộc đời con người luôn có những sự kiên trì rất nực cười. Nhưng kể cả rõ ràng chúng ta biết điều đó rất ấu tri, cũng vẫn khăng khăng giữ vẻ cố chấp đáng thương đó.
Cho đến khi trầy da tróc vảy, thương tích đầy mình.
Chẳng mấy chốc đã đến khai giảng, tôi mang túi nhỏ túi lớn đến nhà bà nội.
Bà nội không quý tôi lắm, bà quý cậu em họ trạc tuổi tôi hơn, không chỉ đơn thuần vì cậu ấy là con trai, mà còn vì cậu ta được bà chăm sóc từ nhò. Hiện giờ cậu ta đang học ở xa, nên bà mới miễn cưỡng tiếp nhận tôi.
Thế giới này là như vậy, có thể bạn xuất sắc đến mức được tất cả mọi người cưng chiều, nhưng lại không thắng được một người thua xa bạn.
Mẹ tỏ ra rất bực dọc và hụt hẫng trước chuyện này, còn bực dọc và hụt hẫng hơn tôi nhiều. Mẹ còn chỉ trích sang cả bố, cho rằng ông không tạo cho tôi một môi trường học tập tốt nhất.
Thực ra tôi cũng không quan trọng vấn đề này lắm, ai dám chắc chắn rằng mình sẽ được cưng chiều cả đời? Đến trường Nhất Trung, thầy cô giáo, bạn bè đều xa lạ, tất cả sẽ phải bắt đẩu lại từ đầu. Nếu muốn làm Trác Ưu như trước đây thì tôi phải dựa vào chính bản thân mình. Nhưng tôi không cảm thấy có gì là vất vả, bởi tôi biết rõ khả năng của mình, đến một ngày, tôi sẽ lại tỏa sáng rực rỡ.
Nhưng tôi luôn cảm thấy lẻ loi, vô cùng lẻ loi.
Đối với tôi, đêm bắt đầu trở nên dài dằng dặc và vô cùng bi ai. Tôi thường ngồi một mình trên giường, thẫn thờ nghĩ: Cực đang làm gì nhi? Kỳ Duy nữa? Còn Sử Vân thì sao?…
Và cà Dương nữa, rốt cuộc hiện tại anh đang sống thế nào?
Tôi bắt đẩu bước vào cuộc sống cấp ba bình lặng của mình và cũng đã kết thêm được một số bạn bè mới. Họ thường nói với tôi rằng: “Trác Ưu, tình bạn của cậu với mọi người mới là tình bạn của những người quân tử”. Tôi cười hỏi tại sao, họ đáp rằng: “Vì không ai có thể bước vào trái tim cậu được, cậu luôn luôn giữ khoảng cách lý tường nhất với mọi người xung quanh”.
Tôi muốn phản bác, nhưng vừa định thốt ra thành lời thì lại thôi, bởi thực sự không biết giải thích thế nào. Chuyện của Sử Vân đã khiến tôi trở nên cảnh giác với cái gọi là bạn tri âm từ lâu. Có lẽ cái vảy của vết thương đó quá cứng, mãi không chịu bong ra mà ngày càng dày lên, tựa như vỏ kén, quấn chặt lấy trái tim tôi, tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.
Mẹ cũng nói rằng, Ưu Ưu giờ ít cười hơn, nhìn mà thấy thương.
Mẹ ơi! Có lẽ cái giá của sự trưởng thành chính là đổi nụ cười ngày càng ít đi lấy lớp vò bọc cứng rắn để trang bị cho mình trong cái xã hội phức tạp này. Trái tim của con gái đã không còn trong sáng như ngày xưa nữa rồi.
Quan hệ giữa tôi và Thương Thang không vồn vã cũng không lạnh nhạt. Hắn không bao giờ chủ động nói chuyện với tôi, nhưng cũng không thờ ơ, tuyệt nhiên không nói gì với tôi trên bàn ăn. Tóm lại là tôi và hắn giống như mối quan hệ chủ khách bình thường nhất, hắn lịch sự, tôi cũng thể hiện thái độ cẩn trọng, khiến lão tiên sinh phải nổi cáu mấy lẩn: “Sao tự nhiên hai đứa lại thành ra thế này?!”
Tôi và hắn đối mặt nhau mà không ai nói gì. Tại sao lại thành ra như thế này? Vẻ lặng lẽ ít nói của tôi và nỗi trầm ngâm, suy tư của hắn đều rất phức tạp và không ai biết bắt nguồn từ đâu.
Có lẽ các bạn đều rất muốn biết câu trả lời, đúng không?
Cuối cùng, mọi vấn đề đều thay đổi vào thứ Tư đó.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn nhớ chiếc váy màu xanh ngọc thướt tha ấy, tựa như con gió dịu dàng cuốn trôi những đám mây u ám trên bầu trời.
Thứ Tư hôm ấy là ngày Nhà giáo, trường cho nghỉ học nửa ngày. Lúc đẩu tôi định về nhà, nhưng lão tiên sinh không chịu, bắt tội phải ở lại kỷ niệm ngày Nhà giáo với ông, ông nói: “Cái con bé này, ngay cả lời ông cũng không chịu nghe đúng không?”
Tôi không biết làm thế nào, đành ngoan ngoãn đeo cặp đứng đợi trước cổng, nhưng bất chợt lại nhìn thấv có một chiếc xe hơi hạng sang rất lạ đỗ ngoài hoa viên. Sở dĩ nói là lạ vì hồi đó tôi chỉ biết đến thương hiệu Mercedes Benz và BMW – Ngôi sao ba cánh và cánh quạt trắng xanh, vì xe riêng của nhà họ Thang đều mang hai thương hiệu này. Nhưng chiếc xe này lại mang hình ảnh của một nữ thần giương cao đôi cánh sau lưng, người khoác khăn choàng, bên dưới có hai chữ “R” chồng lên nhau. Mặc dù không hiểu gì về xe hơi, nhưng nhìn dáng vẻ sang trọng này, tôi đoán là chắc chắn giá không hề rẻ (Sau này tôi mói biết đó là Rolls-Royce), thầm nghĩ: Phải chăng hôm nay có khách quý đến nhà?
Vừa vào cửa thì nhìn thấy Thương Thang đang xị mặt ngổi trên sofa. Tôi nghĩ bụng có nợ nần gì nhà ngươi mà mặt như cái bị vậy? Đang nghĩ mình cũng phải sầm mặt xuống cho hắn xem thì một giọng nói xa lạ cất lên:
“Bạn này là Ưu Ưu đúng không nhi?”
Tôi ngoảnh đầu lại, hóa ra là một phụ nữ trung niên trang điểm nhã nhặn, lịch lãm đang cười tủm tim nhìn tôi.
“… Đúng ạ…” Tôi sững lại một lát, hỏi nhỏ: “Cháu chào cô! Cháu xin hỏi cô là…”
“Cô là mẹ Thương Thang.” Cô vừa cười vừa bước đến, thân thiện nắm lấy tay tôi: “Cô cũng là bạn khóa dưới của bổ cháu!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì Thương Thang đã đứng dậy, bực