XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây

Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây

Tác giả: Ảnh Chiếu

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 134860

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/860 lượt.

ỏ.
Anh sững người một lát rổi nhếch mép lên, dường như nhớ lại một chuyện cũ.
“Dương… tại sao anh lại học y?” Tôi nhìn anh chằm chằm, rụt rè hỏi nhỏ.
Anh im lặng rồi cúi đầu đáp: “Vì bố mẹ anh thích.”
“Vậy à?” Lúc đầu tôi còn hơi thất vọng, nhưng lại chợt nghĩ, làm sao người ta có thế vì trò đùa hồi nhỏ mà quyết định sự nghiệp cả đời của mình? Vì thế nên tôi cũng thoải mái hơn.
“Mau lấy quà cho em đi!” Tôi làm nũng.
Anh mỉm cười đáp: “Ở trong phòng anh, vào mà lấy!”
Tôi theo anh vào phòng ngủ, cảm thấy có mùi thơm vô cùng quen thuộc tỏa ra, bất giác mặt đỏ bừng.
Anh đưa cho tôi một chiếc hộp được đóng gói xinh xắn, cười nói: “Em mở ra đi!”
Tôi mở chiếc hộp được thắt nơ đăng ten, một quả cầu thủy tinh trong suốt hiện ra trước mắt tôi. Dưới đó là cánh hoa trắng muốt, tựa như đôi cánh bướm, non nớt, dễ thương, dường như còn tỏa ra hương thơm dịu mát.
“Nước hoa NOA của Cacharel.” Anh mỉm cười giải thích: “Nghe người ta giới thiệu mùi hương này rất hợp với các cô gái trong sáng, ngây thơ, nên anh mua về cho em dùng thử. Em đã mười tám tuổi, có thể dùng nước hoa rồi.”
Tồi sững người, không biết phải nói gì, chỉ nắm chặt lọ nước hoa trong lòng bàn tay, nói lí nhí: “Cảm ơn anh!”
Sau đó, ánh mắt tôi dừng lại trên bàn học cách, chỗ tôi không xa.
Trên mặt bàn là khung ảnh chụp một cô gái.
Có lúc, tôi căm ghét đôi mắt cùa mình: tại sao nó không cận thị đi một chút? Như thế tôi sẽ không phải nhìn thấy nụ cười tươi tắn, ngọt ngào của cô gái trong ảnh nữa.
Rất xinh xắn, nhưng đó không phải là tôi, thế nên rất nhức mắt.
“… Chị ấy là ai vậy?” Tôi cố gắng hỏi Dương với giọng bình tĩnh.
Anh nhìn theo ánh mắt của tôi, lập tức I sững lại.
“Cô ấy…” Anh ấp úng, dường như không biết phải nói gì.
“Girlfriend?” Tôi cố gắng mỉm cười hỏi.
“… Coi như là vậy.” Anh im lặng hồi lâu, cuối cùng mới đáp.
“Hai người quen nhau ở Anh à?” Tôi hỏi khẽ.
Anh gật đầu: “Cô ây gốc Hoa. Học cùng trường cấp ba với anh, giờ đang học cùng đại học.”
“Vâng.” Tôi lại một lần nữa quay đầu nhìn tấm ảnh đó: “Rất xinh xắn, anh có con mắt nhìn người không tồi!”
“Vậy hả? Cảm ơn em!” Anh khẽ cười: “Cô ấy rất tốt bụng!”
“Anh thật có diễm phúc!” Tôi đưa tay ra đấm mạnh Dương một cái.
Anh vẫn chỉ mim cười.
Tạm biệt Dương, tôi cầm món quà ra về, lẻ loi bước trên đường.
Thực ra, Dương ạ, em đã nói dối.
Em cảm thấy chị ấy không hề xinh đẹp, thật đấy.
Anh bảo em là kẻ ích kỷ, nhỏ mọn cũng không sao, em cảm thấy chị ấy không xinh xắn chút nào.
Thậm chí em còn cảm thấy chị ấy không thể sánh được với em.
Nhưng nếu điểm mà anh thích là tính cách chứ không phải vẻ bề ngoài của chị ấy thì em thực sự thua rồi.
Không phải trong tiểu thuyết đều viết như vậy đó sao? Cuối cùng những cô gái nhan sắc bình thường vẫn giành được chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú vì tính cách của họ thực sự cuốn hút người khác.
Dương, anh có thích chị ấy không? Chị ấy có đem lại hạnh phúc cho anh không?
Nếu có thì em cũng yên tâm.
Anh hãy mãi mãi ở bên chị ấy, đừng thay lòng lần nữa nhé!
Và lần này nhớ phải trân trọng người ở bên mình.
Gió lạnh thổi tới, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống chiếc hộp.
Dương à, thực ra em cũng là cô gái tốt bụng!
Chi có điều anh mãi mãi không biết mà thôi.






Những câu nói thê lương
Dương ạ. Hôm qua em đến hiệu sách trên đường Nam Kinh, đọc được câu thế này:
“Cái gọi là mối tình đầu,
Là hiện tại chưa chắc đã hình dung ra khuôn mặt c ủa anh,
Nhưng khi ngửi thấy mùi hương ấy,
“À, vì đó là vở hài kịch vể quá trình trưởng thành của nhân vật chính nhưng lại là bi kịch của tình yêu.”
Tôi không ngoái đầu lại mà lặng lẽ trả lời.
Mẹ lắc đầu rồi âm thầm đi ra.
Thực ra yêu thầm cũng tốt. Người ta sẽ mãi mãi không bao giờ biết bạn có thất tình hay không.
Kể cả thất tình thật thì vết thương cũng chỉ có một mình mình ngồi một góc gặm nhấm mà thôi.
Cuối tuần, điểm thi đại học đã được công bố.
Thành tích của tôi không tồi, cũng có thể coi là phát huy đúng trình độ. Bố thở phào một tiếng, ông cho rằng tôi hoàn toàn có thể đỗ vào trường nguyện vọng một.
Thế là cả nhà bắt đầu lên kế hoạch đi du lịch: địa điểm, thời gian, đồ đạc cần mang… Tôi không tham gia nửa lời.
Cuối cùng, trong lúc bố mẹ bàn luận rất sôi nổi trên bàn ăn, đột nhiên tôi bình thản lên tiếng: “Con sẽ không đi du lịch đâu.”
Hai người lớn cùng lúc quay sang nhìn tôi chằm chằm, động tác vô cùng ăn ý.
“Con thực sự không muốn đi mà! Vì con thấy mệt quá!” Tôi mỉm cưòi giải thích: “Thực ra ở nhà vẽ tranh cũng ổn, lại còn tiết kiệm được khối tiền nữa.”
Bố im lặng, lẩn đầu tiên đồng tình với sự chống đối của tôi: “Ừ! Con đã trưởng thành rồi, sau này cuộc sống của con, con muốn sắp xếp như thế nào thì tùy ý.”
Tôi bình thản mỉm cười.
Sau đó, tôi ra ngoài mua giấy, bút vẽ, nhốt mình trong phòng, vẽ bức tranh chẳng ai hiểu là gì.
Cực mấy lần gọi điện thoại đến hẹn tôi, tôi đều lấy cớ bị ốm v