XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ai Là Ai Của Ai

Ai Là Ai Của Ai

Tác giả: Tiên Chanh

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 1341236

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1236 lượt.

ừng động lòng trước Bộ Hoài Vũ, một người đàn ông ưu tú như thế, muốn người ta không rung động cũng khó quá, có thể nói rằng nếu như Hà Thích không xuất hiện lại thì cô và Bộ Hoài Vũ rất có thể sẽ bình thản đi cùng nhau, trở thành người yêu của nhau thậm chí còn có thể bàn đến chuyện hôn nhân gia đình sinh con dạy cháu rồi, họ sẽ trở thành một cặp vợ chồng bình thường nhất nhất trong số ức vạn cặp vợ chồng ở Trung Quốc, cuộc sống sẽ không có quá nhiều sóng gió, tình cảm tuy không thể nói là nồng nhiệt, nhưng lại rất chân thực.
Thế nhưng, Hà Thích đã quay lại, tất cả giữa cô và Bộ Hoài Vũ chỉ có thể dừng lại ở “nếu như”.






Buối tối tan sở rồi về nhà, khoảnh khắc đẩy cửa ra, Viên Hỷ đột ngột nảy sinh một nỗi sợ hãi mơ hồ, trên bàn đã bày sẵn bát đũa, tuy nhìn từ cửa thì chẳng thấy rõ được trong đĩa là những món gì, nhưng mùi thơm thức ăn vẫn tỏa ra, nói thực là cũng chẳng phải mùi vị hấp dẫn cho lắm, bay đến phía cửa cũng nhạt dần, chỉ khiến người ta cảm thấy ấm áp mà thôi.
Xuyên qua tấm cửa kính, máy hút khói trong nhà bếp vẫn đang kêu lách tách, bóng dáng cao to của Hà Thích đang tất bật trước kệ bếp.
Viên Hỷ đứng lặng ở cửa nhìn một lúc lâu rồi mới nhè nhẹ thay giày đi về phía nhà bếp, vừa đẩy cửa kính ra, âm thanh của máy hút bỗng lớn hẳn, mùi cay nồng mũi cũng xộc thẳng vào mặt.
Hà Thích hình như đang xào ớt, nghe tiếng mở cửa sau lưng thì nheo nheo mắt quay lại nhìn, nhìn thấy Viên Hỷ thì vội vã gọi: “Ra ngoài đi, mau ra ngoài, ở đây mùi lắm, sắp xong hết rồi, em ra ngoài đợi đi!” Nói xong lại quay người bận rộn đảo món ớt trong nồi, mới đảo được hai lần thì thấy eo mình thít lại, Viên Hỷ đã ôm chầm lấy anh từ phía sau rồi.
Người Hà Thích cứng lại, động tác tay khựng giữa chừng, sau đó vẫn tiếp tục xào nấu, cười nói với vẻ tự nhiên: “Nói rồi đấy nhé, lát nữa cay quá rồi khóc thì đừng trách đấy!”
“Hôm nay anh đã đi gặp bạn, gần đây anh ấy cũng vừa tiếp nhận một hạng mục, đang phiền vì chưa tìm được người phù hợp, anh định đến đó giúp đỡ trước.” Hà Thích nói, làm ra vẻ tự nhiên liếc nhìn Viên Hỷ một cái, rồi tiếp tục nói: “Hơn nữa ở Lệ Đô anh ấy có một căn chung cư nhỏ còn trống, bảo rằng có thể để anh tạm ở đó.”
Viên Hỷ lặng lẽ nhìn vào mắt Hà Thích, muốn tìm một thoáng tình cảm trong đó, nhưng lại phát hiện ra trong đôi mắt anh chỉ có nụ cười ấm áp, Viên Hỷ khẽ thở dài, nói: “Người hôm nay cho em quá giang xe để đi làm là…”
“Không cần giải thích, anh biết anh ấy chỉ là một người bạn,” Hà Thích khẽ ngăn lại, ngừng một lúc rồi mới nói tiếp: “Chỉ là một người bạn bình thường.”
Thực sự chỉ là một người bạn bình thường thôi ư? Anh thật sự nghĩ như thế sao? Vậy hà cớ gì lại phải nhắc lại câu nói sau đó? Viên Hỷ nhất thời không biết nói sao cho phải, chỉ đờ đẫn nhìn Hà Thích.
Nhìn thấy vẻ mặt của Viên Hỷ, Hà Thích nhếch môi lên cười với cô, “Được rồi, anh khai thật vậy, lúc sáng nay thực sự anh đã suýt nhào xuống dưới xem xem anh chàng ấy là ai, nhưng vừa nghĩ rằng nếu anh xuống dưới rồi, vậy thì anh ta không chỉ là một người bạn bình thường của em thật rồi, nên anh lựa chọn không xuống đó, anh tin rằng anh ta chỉ là một người bạn bình thường của em thôi.”
Hà Thích lặng lẽ nhìn thẳng vào đôi mắt Viên Hỷ, trên gương mặt tuấn tú tuy có nét cười nhẹ nhàng, nhưng bàn tay đặt trên bàn lại co thành nắm đấm một cách vô thức, sơ sót để lộ ra sự căng thẳng trong đáy lòng mình. Phải, anh đang chờ đợi, đợi một câu trả lời khẳng định của cô.
Khóe môi Viên Hỷ cong lên, phủ tay mình lên tay Hà Thích, nói: “Ừ, anh ấy chỉ là một --- người bạn, bạn thôi.”
Hà Thích cũng cười, đặt tay lên ngực cố ý làm ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, nụ cười thoải mái và rạng rỡ, Viên Hỷ không kìm được cũng cười ngốc nghếch, trước mặt bỗng thoáng qua gương mặt nhoà nhạt của Bộ Hoài Vũ, nhớ rằng hình như anh chưa từng cười như thế bao giờ, trong lòng cô có phần bàng hoàng, vội vã đè nén suy nghĩ hoang đường này xuống.
“Cô bé ngốc, em đang cười gì thế?” Hà Thích hỏi.
“Hửm?”
Hà Thích vừa cười vừa vươn tay ra sờ lấy hạt cơm dính bên mép Viên Hỷ, đưa ngón tay dính cơm ấy lên trước mặt cô, cười hì hì bảo: “Anh cười em cái này nè, em cười gì vậy?”
Viên Hỷ len lén đưa tay lên bàn dính lấy một hạt cơm, vờ học theo Hà Thích sờ sờ lên mép anh, quệt hạt cơm lên đó, sau đó cũng chìa tay ra: “Em cười anh cái này nè.”
“Hả?” Hà Thích nhìn ngón tay trơn láng của Viên Hỷ, có vẻ ngờ vực, trên mặt chẳng có gì thì cười gì chứ? Anh nghi ngờ nhìn Viên Hỷ, rồi đưa tay lên sờ trên mặt mình, vừa đúng lúc mò thấy hạt cơm Viên Hỷ dính lên, lúc này mới rõ tại sao Viên Hỷ lại cười gian xảo như thế, ngắm nụ cười như trẻ con của cô, trái tim Hà Thích cũng cảm thấy bình ổn hẳn, anh cũng cười ngốc nghếch theo.
Lúc Bì Hối bước vào nhìn thấy cảnh Viên Hỷ và Hà Thích đang nhìn nhau cười ngây ngô, trên mặt hai người đều dính rất nhiều cơm, mỗi người đang tự chùi đi nhưng cũng không quên lén quệt lên mặt đối phương một cái. Bì Hối ngẩn ra mấy phút, vẻ mặt cạu lại, lạ