Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ai Là Ai Của Ai

Ai Là Ai Của Ai

Tác giả: Tiên Chanh

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 1341240

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1240 lượt.

sở nhưng tớ lại không cảm nhận được thế, vì tớ chưa từng được nếm mùi vị ngọt ngào, nhưng về sau thì đã khác, tớ vào đại học, một khung cảnh hoàn toàn mới, không ai biết được nhà tớ nghèo, không ai biết được tớ còn có một ông anh ngốc nghếch, Hà Thích yêu thương tớ, cưng chiều tớ, tớ thấy mình chưa từng vui như thế bao giờ. Bì Hối cậu có hiểu không? Hà Thích là viên kẹo đầu tiên mà tớ được nếm thử, tớ mới biết được thì ra trong cuộc sống có thể có được sự ngọt ngào như thế, cho nên Bì Hối à, tớ rất tỉnh táo, tớ hiểu rất rõ mình đang làm những gì, có lẽ đây là ngộ nhận, nhưng nếu như không thử thì tớ mãi mãi chỉ biết nghĩ rằng chỉ có viên kẹo đầu tiên mới là ngọt ngào nhất, cậu hiểu sự lựa chọn của tớ chứ?”






Viên Hỷ đã nói đến thế thì Bì Hối cũng thấy không còn gì để lằng nhằng thêm, hôm nay cô ở bên Tiêu Mặc Đình cả ngày, không biết đã phải lòng vòng bao lâu mới thăm dò được một số chuyện của Hà Thích ở bên Mỹ, vốn định lấy đó để lật mặt Hà Thích trước Viên Hỷ, không ngờ lại khiến Viên Hỷ bộc lộ ra những lời thầm kín này, làm cho Bì Hối nghe mà chua xót, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Lại nhớ đến những gì Hà Thích đã nói, tình cảm vốn là chuyện giữa hai người, nếu Viên Hỷ yêu anh ta, vậy thì đó là chuyện giữa hai người họ, nếu Viên Hỷ không yêu thì đó là chuyện của mình anh ta, những việc này có liên quan gì đến Bì Hối đâu? Nghĩ đến đó, Bì Hối càng thấy ủ rũ hơn, bắt đầu hoài nghi liệu mình có thật sự nhiều chuyện quá hay không?
Viên Hỷ vốn là người rất nội tâm, không hiểu đó có phải do những kinh nghiệm cuộc sống từ lúc nhỏ hay không, khuất trong đáy lòng cô không thể hoàn toàn tin tưởng bất kỳ ai, cho dù đó là người thân thiết nhất cạnh mình, cô cũng không có cách nào mở rộng trái tim, có thể cũng là do cô chưa từng viết nhật ký, vì cho dù là đối với một quyển vở, cô cũng chẳng có đủ can đảm viết ra những suy nghĩ chân thực nhất nhất trong tim mình.
Nhưng hôm nay, khi tình cảm bộc phát, Viên Hỷ đã dốc hết toàn bộ những suy nghĩ chôn giấu tận đáy lòng, ích kỷ hoặc tự ti, yếu đuối hay xấu xa, rất nhiều tình cảm bị cô che giấu trong lòng, đến cả những suy nghĩ mà cả cô cũng cố né tránh giờ đây cũng bị phơi bày ra dưới ánh nắng.
Vậy nên, khi mọi thứ đã bị bộc phát sau một khoảng thời gian ngắn ngủi, Viên Hỷ cảm thấy có phần không tự nhiên, thậm chí còn thấy ngượng ngùng khó chịu.
“Sao vậy anh?” Cô hỏi.
Hà Thích không trả lời, chỉ ôm cô chặt hơn, nhịp tim anh đập từng nhịp mạnh mẽ, dường như chấn động cả lồng ngực, chấn động này truyền đến Viên Hỷ, khiến tim cô cũng dậy lên một nỗi đau mơ hồ.
Viên Hỷ không hỏi nữa, chỉ ngoan ngoãn để anh ôm, không biết bao lâu Hà Thích mới dần dần nới lỏng vòng tay, đặt hai tay lên vai cô bắt cô đối mặt với anh, tròng mắt anh hoe đỏ, khóe mắt ẩm ướt, “Anh thật sự rất hận mình, đã đánh mất em như vậy,” Anh nói, giọng nói trầm trầm và khàn đặc, “Hãy cho anh thêm một cơ hội, được không? Anh sẽ không bao giờ để em chịu khổ nữa.”
“Hà Thích…”
Viên Hỷ lặng lẽ nhìn Hà Thích, sau khi tình cảm đã lắng xuống, lí trí đã trở lại với cô, cô cảm thấy bây giờ mình bắt buộc phải nói rõ một số chuyện, cô không muốn lợi dụng sự thương hại của Hà Thích, hoặc nỗi hổ thẹn của anh, cũng chẳng muốn đẩy hết những khổ đau cô từng chịu lên đầu anh, như vậy rất không công bằng.
Viên Hỷ lúc này lý trí đến mức có phần khó hiểu, thậm chí còn tỏ ra đáng sợ, dường như đến bản thân cô cũng không chú ý đến, những lời cô nói quá là lý trí, không hề giống những lời nói mà một cô gái đang chìm đắm trong tình yêu bộc lộ chút nào.
Cô nghiêm túc nhìn Hà Thích, chậm rãi nhưng rất kiên định nói với anh: “Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng có một số việc chúng ta phải nói rõ ràng, em đã từng khổ sở, nhưng những chuyện đó không thuộc trách nhiệm của anh, mà bắt nguồn từ gia đình của em, hoặc có thể là đến từ số phận của chính em, cho nên em không muốn oán trách ai cả, cũng không muốn những chuyện đó trở thành gánh nặng cho tình cảm của chúng ta, anh hiểu ý em nói chứ?”
Hà Thích chỉ gật đầu, dường như chỉ nghe thấy câu nói đầu tiên của Viên Hỷ, “Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, chúng ta bắt đầu lại từ đầu”. Anh khẽ mỉm cười, đôi mắt khẽ nheo lại, cong cong, vẻ rất vui sướng, “Tôi xin được giới thiệu trước, tôi là Hà Thích, này, bạn ơi, bạn tên là gì thế?”
“Viên Hỷ.”
“Ừ, tên hay lắm, làm bạn gái của anh nhé, có nhớ tên anh là gì không?” Anh cau mặt lại hỏi với vẻ nghiêm túc.
Viên Hỷ cười gật đầu.
Anh lại hỏi: “Vậy tên anh là gì?”
“Hà Thích.”
“Nói lại một lần nữa.”
“Hà Thích.”
Anh lại ôm Viên Hỷ vào lòng, khẽ thở dài bên tai cô: “Viên Hỷ, anh yêu em, thật lòng yêu…”
Nói cho cùng, trong lòng anh vẫn có chút sợ hãi, như một nỗi hoảng loạn cứ phập phồng, sợ rằng cô lại lần nữa quên mất tên anh, sợ thời gian không thể lùi lại bốn năm về trước nữa, sợ rằng anh chưa từng hiểu rõ về Viên Hỷ, sợ… quá nhiều việc không thể nói ra.
Ban nãy khi Viên Hỷ muốn anh tạm rời khỏi đây thì anh không