
Tác giả: Tiên Chanh
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 1341089
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1089 lượt.
ải móc tiền ra chi.”
“Ăn đồ người ta thì phải trả lại, không làm!”
Bì Hối tức khí, lườm Viên Hỷ một cái rồi nhìn cô từ đầu xuống chân hai lượt, cứ lắc đầu, tóc của Viên Hỷ đã dài ra rồi, nhưng lại không hề biết làm điệu, mà chỉ đơn giản là buộc lại bằng dây buộc tóc, phía trên là chiếc áo len không biết đã mặc được bao năm, phía dưới là một chiếc quần jean, chắc là cũng không đáng mấy chục tệ.
Viên Hỷ bị bạn nhìn đến phát nổi da gà.
Bì Hối nhìn cô với vẻ “hận thép không thành gang” (ý chỉ bất mãn đối với những người họ kỳ vọng), giơ tay ra chọc chọc vào xương sườn Viên Hỷ, làu bàu: “Cậu còn trẻ thế này mà đã biết giữ của rồi? Tiền mặc vào đây hết à? Động một tí là thấy đau sao? Thế cậu sống để làm gì? Đợi đến khi già lão lọm khọm rồi mới biết làm đẹp hả?”
Ngón tay chỉ vào giữa xương sườn, có cảm giác ngứa ngáy, Viên Hỷ cười rồi gạt tay Bì Hối ra, xoay đầu đi tiếp tục xem tivi, nhưng rồi lại quay lại liếc Bì Hối, “Đồ ăn khuya cậu mang về cho tớ đâu?”
“Hả?” Bì Hối giả ngây, cười hề hề lấp liếm.
Sáng sớm hôm sau, Viên Hỷ vẫn còn tức giận chuyện Bì Hối nuốt lời, lúc gõ vào phòng cô gọi “Bì Hối” thì giọng nói kèm thêm âm sắc phương ngữ, một lúc lâu sau, Bì Hối mới mắt mũi kèm nhèm bước ra, dựa vào khung cửa, oán trách: “Hỷ à, cậu gọi người ta đừng có ác như thế được không? Dịu dàng một chút, đừng có kêu cả họ lẫn tên ra, nghe cậu gọi thế tớ cũng thấy ghét cả tên mình!”
Thực ra, Bì Hối vốn không thích tên của cô, lần nào nói tên của mình ra với người khác đều phải nhấn mạnh chữ “hối” là trong “thao quang dưỡng hối” (ý chỉ tài năng được che giấu, không bộc lộ ra ngoài), sau đó người ta sẽ ngẩn ra một lúc, ngẫm nghĩ một hồi rồi mới biết viết tên cô, thậm chí có người còn phải để cô tự tay chỉ rõ. Bì Hối còn có một cô chị song sinh tên là Bì Thao, lúc bố cô đặt tên cho hai chị em đã lấy hàm nghĩa hai từ này trong “thao quang dưỡng hối”, dù rằng hai chị em cô cho đến bây giờ vẫn không hiểu nổi sinh con thì có liên quan gì đến “thao quang dưỡng hối”? Khi Bì Hối lần đầu tiên than vãn chuyện tên của mình với Viên Hỷ, Viên Hỷ đã khuyên cô: Cũng chỉ là một cái tên thôi mà. Tên Viên Hỷ của tớ cũng rất tầm thường đó thôi, cậu xem bây giờ còn có mấy ai trong tên có chữ Hỷ rồi Phúc gì gì đó đâu? Vả lại, hai chị em cậu cũng nên hài lòng đi, không bị gọi là “bì quang” với “bì dưỡng” thì xem như cũng không đến nỗi nào. Chẳng may lúc đặt tên, bố cậu lại mơ hồ thế nào lại đặt tên thành ra thế thì hai người biết làm sao? Đợi đến lúc hai đứa các cậu biết phản đối thì hộ khẩu đã điền xong từ lâu, còn sửa thế nào được nữa? Sửa rồi thì tên trước từng dùng cũng phải ghi vậy. Bì Hối lại hỏi: Thế cậu thấy nếu tớ sửa tên thì sửa thành tên gì mới hay? Viên Hỷ ngẫm nghĩ rất nghiêm túc, ngũ quan trên mặt méo mó một lúc lâu mới dò hỏi: Hay là, tên Bì Đản đi? (Bì Đản, bì = da, đản = trứng ^_^)
Lúc Bì Hối tắm rửa xong bước ra thì Viên Hỷ đã ngồi xuống bàn ăn bắt đầu dùng bữa, rất giản dị: một miếng thịt hun khói, trứng chiên, hai lát bánh mì, thêm một cốc sữa tươi, người trẻ tuổi đều ngủ nhiều, lười biếng, ai cũng lò mò tới tận khuya, Viên Hỷ bò dậy được để làm những thứ này thì cũng xem như là “vợ đảm mẹ hiền” rồi.
Viên Hỷ thấy Bì Hối cũng đến ngồi xuống bên bàn ăn thì lườm một cái, vẫn cảm thấy tức tối, thế là vươn tay ra gắp một miếng thịt nguội to từ đĩa đồ ăn sáng của Bì Hối lại, kẹp vào bánh mì của mình, hậm hực cắn một miếng lớn, lúc này mới ngước mắt lên phẫn nộ nhìn cô bạn cùng phòng tốt đẹp trước giờ vẫn luôn “kiến sắc vong nghĩa” của mình.
Bì Hối lại chẳng quan tâm đến miếng thịt nguội duy nhất của mình đã bị Viên Hỷ cướp mất, chỉ cười khì khì: “Cậu cứ ăn đi, sớm muộn gì rồi cũng có một ngày cậu mập phì tới mức quần áo cũ cũng không mặc nổi cho mà xem!”
Viên Hỷ đang há hốc mồm rất ư khoa trương, chuẩn bị cắn vào miếng bánh mì gồm hai lớp thịt nguội, một lớp trứng chiên không hề mỏng tí nào của mình, chợt nghe Bì Hối nói thế thì khựng lại, cô không sợ mập, nhưng nếu mập lên thật thì mặc không vừa quần áo nữa, lúc đó phải làm sao? Phải mua đồ mới hết ư? Vậy phải tốn bao nhiêu tiền?
Bì Hối thấy Viên Hỷ đờ ra thì cười ngất ngư khoái chí, cảm thấy mình thật là thông minh, vẫn luôn nắm được gót chân của cô nàng này.
Viên Hỷ như đang nghĩ ngợi gì đó một lúc, sau đó cực kỳ cẩn thận rút miếng thịt nguội đã bị cắn một miếng ra khỏi miếng bánh mì “to vô địch” của mình ra, vừa đặt xuống đĩa lại do dự, ngẫm nghĩ, rồi lại gắp lên kẹp vào trong “to vô địch”.
Ăn sáng nên nhiều một chút, cùng lắm thì buổi trưa ăn ít lại là xong! Đều phải chi tiền ra mua, không được lãng phí chút nào! Cô nghĩ.
Lần gặp lại Bộ Hoài Vũ là ở trong thang máy của tòa nhà văn phòng của công ty.
Làm nghề tài vụ nên cuối tháng lúc nào cũng bận, lúc tan sở thì đã rất muộn rồi, trong thang máy ngoài cô ra cũng còn có thêm hai nữ đồng nghiệp làm thêm giờ khác, mọi người đều thấy mệt mỏi nên không quan tâm đến hình tượng nữa, đứng ngả nghiêng xiêu vẹo, Viên Hỷ cà