
Tác giả: Diệp Khuynh Thành
Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015
Lượt xem: 134610
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/610 lượt.
ấy được an ủi, ối cùng thì vợ tôi đã thay đổi. Nhưng tôi không ngờ rằng, không được bao lâu, cũng chính vào lúc tôi quyết định chấm dứt “ly hôn thử”, căn bệnh cũ của cô ấy lại tái phát. Cô ấy lại bắt đầu tới sàn nhảy như muốn bù đắp lại khoảng thời gian bị mất vừa qua. Cô ấy giờ đây còn mắc bệnh nghiện nhảy hơn cả trước kia, thậm chí có một đêm, cô ấy không hề về nhà. Tôi đã mụ mẫm với kiểu dày vò thất thường liên tục này của cô ấy, không thèm quan tâm tới cô ấy nữa. Mặc kệ cô ấy đi đâu, thích làm gì thì làm!
Chẳng bao lâu, những tiếng xầm xì về việc vợ tôi có bồ lại rơi như mưa xuống đầu tôi. Nhưng khi người khác nói xấu vợ tôi, tôi vẫn nhảy lên thanh minh cho vợ. Mọi người bắt đầu tranh luận về tôi không ngớt, thậm chí còn đặt cho tôi danh hiệu là “người tốt”.
Danh hiệu này cũng có điển tích của nó. Có một vị thủy thủ nọ, do quan hệ tính chất công việc mỗi lần đi biển đều mất nửa năm mới về nhà. Một lần anh ta trở về không gọi điện báo trước cho vợ, định khiến vợ bất ngờ. Vừa mở cửa, anh thấy vợ và tình nhân đang nằm ngủ trên giường. Không muốn làm họ kinh động, anh rón rén ra sa lông ngủ. Trời sáng, vợ anh ta tỉnh dậy, phát hiện ra chồng mình nằm ngủ ở sa lông, liền hốt hoảng chạy về phòng ngủ gọi, “Nhanh lên, chạy mau, chồng em về.” Gã tình nhân sợ quá tụt xuống giường chạy ra ngoài, đúng lúc tới phòng khách lại va phải anh chồng. Anh ta không hề lao tới đánh hoặc chửi mắng gã nhân tình kia, mà nhẹ nhàng vẫy tay chào: “Tạm biệt, hoan nghênh lần sau thường tới nhé!” Gã nhân tình cảm động quá, không ngừng khen: “Người tốt, đúng thật là người tốt!”
Lẽ nào, tôi chính là “người tốt” trong câu chuyện này?
Tôi có hai người phụ nữ cùng một lúc, nhưng vẫn không vui
Yêu thầm như điên như rồ, đạt được rồi phải chia trái tim ra làm đôi. Không phải không muốn yêu, không phải không thể yêu. Rốt cuộc là muốn có tình yêu hay là muốn lạm dụng. Anh ta không khống chế nổi tình cảm của mình…
Tiêu Dao ngồi trước mặt tôi, để tôi đoán tuổi tác của anh. Tôi cẩn thận quan sát kĩ rồi hỏi “Hai mươi lăm tuổi? Hai mươi sáu tuổi? Hai mươi tám tuổi?” Anh ta không ngừng lắc đầu, rồi nhẹ nhàng đáp: “Tôi sinh năm 1984”. Tôi giật mình kinh ngạc. Gương mặt anh ta tuy có những vết mụn trứng cá in dấu tuổi thanh xuân nhưng nét mặt rất già dặn và trầm ngâm, không hề giống cậu thanh niên hai mươi tuổi. Như thấy vẻ ngờ vực của tôi, anh ta giải thích: “Tôi vào đời sớm, nên nom trưởng thành hơn so với tuổi thực”, rồi chìa danh thiếp ra cho tôi. Tôi liếc qua, trẻ như vậy mà đã làm giám đốc nghiệp vụ của một công ty rồi. Trước khi kể câu chuyện của mình, anh ta rất tự tin nói: “Tôi dám chắc rằng chuyện tình cảm của tôi không phải người bình thường nào cũng có được”. Đã tự tin như vậy, tất nhiên tôi phải kiên nhẫn ngồi nghe.
Năm 1998, tôi học cao đẳng ở An Huy. Năm thứ hai cao đẳng, tôi phải lòng một cô gái tên là Tuệ, làm cán sự lớp, năm nào cũng được học bổng loại một. Còn tôi, từ nông thôn tới, trừ việc viết chữ đẹp một tí, hầu như không có gì. Tôi còn là một chàng trai nội tâm và tự ti, chỉ có thể ngước lên cao ngắm Tuệ, chứ không dám thổ lộ.
Để có thể quan sát nàng kĩ hơn, tôi chuyên lựa chỗ ngồi. Từ đó dù trên lớp, tôi cũng luôn gắn chặt cặp mắt mình vào phía sau lưng nàng. Thời kì yêu đơn phương này kéo dài cho tới khi tốt nghiệp.
Hôm sau tôi hẹn cô ấy lên mạng nói chuyện. Tuệ không ngừng hỏi tôi tại sao. Tôi không ngừng kể bao đau khổ của mình về mối tình đơn phương suốt ngần ấy năm. Cuối cùng, tôi không chịu nổi, trực tiếp hỏi luôn rằng cô ấy có đồng ý không. Trầm ngâm chừng một phút, rồi cô ấy “chat” rằng: “Mình đồng ý thử xem quan hệ giữa chúng ta ra sao”. Thời gian như ngưng đọng thời khắc đó, ba giờ mười lăm phút chiều ngày 15 tháng 12 năm 2001. Lúc đó tôi hầu như không tin nổi vào mắt mình nữa. Người con gái mà tôi hằng mơ ước bỗng dưng dễ dàng đồng ý nhận lời với tôi sao? Hạnh phúc tưởng chừng xa lắc xa lơ bỗng dưng như thể với tay chạm được. Tôi vui mừng suốt một thời gian dài.
Tết nguyên đán, tôi tới Nam Kinh thăm Tuệ. Tuy lâu rồi không gặp nhau, nhưng khi gặp mặt cảm giác vẫn rất thân thiết. Cả hai đều không có cảm giác xa cách vì thời gian và không gian ngăn cách. Lúc đó, tôi định đến ở nhà Tuệ với tư cách bạn học cũ. Trong thời gian đó, tôi lại nhớ tới quá khứ. Tuệ nói không thể dùng từ “bạn học cũ” để lấp đi quá khứ được, và muốn tôi nói rõ với bố mẹ cô ấy về quan hệ của hai chúng tôi. Vì thế trước khi tới nhà Tuệ, tôi gọi điện nói rõ với bố cô ấy tất cả. Bố cô ấy cũng đồng ý. Rồi tôi và Tuệ qua lại với nhau càng thân thiết hơn, cứ cách nửa tháng, tôi lại tới Nam Kinh một chuyến.
Một lần, tôi vô tình đọc được cuốn nhật kí của Tuệ trong phòng cô ấy. Trong nhật kí không ngừng xuất hiện tên Kinh – một cậu bạn cùng lớp. Thì ra cô ấy đã yêu đơn phương Kinh suốt mấy năm qua. Hẳn nào khi tôi hỏi cô ấy có thể hiểu được nỗi đau của một người khi yêu đơn phương là như thế nào không, cô ấy đã quả quyết nói rằng rất hiểu. Tôi cầm cuốn nhật