
Tác giả: Diệp Khuynh Thành
Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015
Lượt xem: 134612
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/612 lượt.
có linh cảm. Hôm đó trong cơn tức giận, tôi đã đập vỡ rất nhiều thứ và để anh ấy lựa chọn giữa gia đình và cô ấy. Anh ấy nói: cô ấy.
Cô hỏi tôi bây giờ phải làm sao mới tốt nhất, có trách nhiệm nhất cho con mình phải không? Tôi nghĩ rằng, dù chuyện gì đi nữa, dẫn con đi ăn ở KFC thường xuyên cũng không tốt, không có trách nhiệm. Tôi hiểu tâm trạng đau khổ của cô. Cô cần có không gian để khóc thỏa thích. Cô có thể bỏ hết mọi thứ mặc kệ. Cô tưởng tượng về nhân vật nữ chính trong các bộ phim tình cảm. Sau khi thất tình thì đau khổ bỏ tới cùng trời cuối đất.
Tôi cho rằng, cách tốt nhất và có trách nhiệm nhất đối với đứa trẻ là cho nó một bà mẹ vui vẻ. Dù cô đang trong giai đoạn khó khăn của hôn nhân, dù nén nhịn hay dứt áo ra đi, chỉ cần cô khóc lóc trong đau khổ, con gái cô sẽ không được hạnh phúc. Thế nên hãy lau sạch nước mắt, rửa mặt, đi mua thịt cá về, làm mấy món ngon cho mình và con gái. Sau khi cô đã thật bình tâm, tôi xin hỏi cô hai câu sau:
- Cô có yêu anh ấy không? Trong trường hợp này, cô còn nói được “Thực ra, chồng tôi là một người tốt, rất tỉ mỉ, làm mọi thứ đâu ra đấy”, thật khiến người ta phải chua xót. Phải đoạn tuyệt và rời bỏ người mà mình vẫn còn yêu thương, thực sự không dễ dàng. Nếu bắt cô vẫn giằng dai cứu vãn, chung bóng với anh ta nhưng khác đường, tôi biết cô không cam tâm.
- Hai người có chung vấn đề kinh tế không? Về nhà cửa, cô đã nói rồi. Căn hộ là của nhà anh ấy, vậy giữa hai người có bao nhiêu tài sản. Nếu ly hôn, cô có thể được chia bao nhiêu? Cô có thể mua nổi một căn hộ khác không? Hoặc nếu như phải thuê nhà để sống qua ngày. Hoặc như cô đã từng nói, nếu để con gái lại cho bố mẹ chồng nuôi, cô có nhẫn tâm nhìn trình độ văn hóa của cháu ngày càng suy giảm không?
Tôi không muốn khuyên cô ly hôn, tuy rất dễ dàng: thà đau một lần còn hơn đau mãi mãi. Rồi cô cũng sẽ có một tương lai tốt hơn. Tôi cũng không muốn khuyên cô hòa giải. Chuyện đó cũng rất dễ: một đứa trẻ thiếu bố hoặc mẹ đều không vui sướng gì. Vì thế cô cứ cho rằng hai câu hỏi trên là vớ vẩn. Nếu cô không thấy rằng ly hôn rồi, cô có thể tìm được một người đàn ông trung thành khác, yêu cô tới suốt đời. Nếu vận mạng không tốt, mãi không thoát khỏi cái bóng tối đó, cô sẽ phải đối mặt với vô số những gã đàn ông xấu chỉ muốn lợi dụng những người phụ nữ đã ly hôn. Vì tôi đã từng gặp rất nhiều người phụ nữ vì chuyện ly hôn mà hoàn toàn phá hỏng nhân sinh quan. Nhưng con cái trong gia đình thiếu bố hoặc mẹ không phải lúc nào cũng không vui. Thời cổ từng có Nhạc Phi, thời nay có Clinton không phải chỉ nhờ mẹ nuôi dưỡng mà thành người đó sao?
Quan trọng nhất là tôi hiểu quá ít về cuộc hôn nhân của hai người. Thậm chí cô cũng đột nhiên phát hiện thấy người đàn ông bên mình bỗng dưng xa lạ. Cô không tài nào hiểu được anh ấy, tại sao anh ấy có thể làm vậy. Cô chỉ biết kể lể những đớn đau của mình.
Chuyện đã xảy ra đến nay, thời gian quá ngắn, mọi quyết định đều quá vội. Nhà mẹ đẻ không ở đây, chẳng thà cô đưa con về nhà mẹ nghỉ ngơi một thời gian. Cũng không cần kể gì với bà. Chỉ cần tĩnh tâm suy nghĩ về những cái tốt, cái xấu của chồng mình. Sau khi quay về, lại bình tĩnh suy tính về tương lai, bàn bạc với anh ấy. Có lẽ lúc đó, thời gian đã tự sắp xếp cho mình.
Tất nhiên anh ấy không phải là người chồng tốt. Nhưng như một câu nói đùa của bạn tôi rằng: Đàn ông cũng giống như ra chợ cũ mua đồ điện second hand, nhờ vào vận may. Mua được cái tốt thì tốt, mua được cái xấu thì phải chịu. Nhưng cũng tiếc không nỡ vứt ngay, cứ sửa chữa, đạp cho nó mấy cái, biết đâu vẫn dùng được tiếp.
Đổi một thứ đồ dùng mà còn không dám đập như vậy, huống hồ đổi một cuộc hôn nhân. Mong cô cứ suy nghĩ kĩ.
5. Sau những mệt mỏi, tôi và chồng tôi đều ngoại tình
Người kể: Lao Lệ Hồng, nữ, ba mươi hai tuổi, người Hàng Châu, cán bộ nhà nước.
Nguyên nhân ly hôn: hai vợ chồng đều ngoại tình.
Hồi đi học, tôi rất mê cô giáo chủ nhiệm lớp tôi. Tất nhiên, cô cũng thích tôi nên suốt hai năm làm chủ nhiệm lớp, tôi luôn được làm lớp trưởng. Nếu cô không thích tôi, làm sao tôi được cất nhắc như vậy? Cô chủ nhiệm rất đẹp, tính tình hiền dịu, luôn mỉm cười.
Nhất là khi chỉ có tôi và cô ở bên nhau, khi cô giao việc lớp cho tôi, nụ cười của cô luôn rạng rỡ, như một đóa hoa nở bừng trên mặt, rất đẹp và rất mê đắm. Thậm chí tôi từng nghĩ trộm, nếu mình là đàn ông, nhất định phải lấy cô làm vợ.
Các thầy cô và bạn bè đều thấy tôi và cô chủ nhiệm rất giống nhau, thường đùa rằng tôi là em gái của cô. Tôi từng được nhìn hình của cô chủ nhiệm thời con gái, đúng là y hệt như tôi bây giờ. Có lẽ đó chính là nguyên nhân chính khiến tôi thích cô và cô cũng thích tôi.
Lúc này, thành tích học tập của tôi luôn đứng đầu. Có lần cô giáo chủ nhiệm nói chuyện riêng với tôi, kể rằng thời trung học, thành tích học tập của cô cũng tốt, nếu không phải vì sau đó mải yêu đương với chồng cô bây giờ, làm ảnh hưởng tới học tập, thì nhất định cô đã thi đỗ đại học danh tiếng. Vì thế, cô cảnh báo với tôi rằng trong quá trình học, nhất định không được yêu đư