
Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát
Tác giả: Ngải Mễ
Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341427
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1427 lượt.
Áp dụng chiến thuật lấy thịt đè người à?
“Thôi đi, dạng như lão ấy còn cần em phải dùng tới chiến thuật lấy thịt đè người sao? Mấy cái liếc mắt, mấy lời nịnh bợ cũng đủ dắt mũi lão rồi.”
“Xem ra em không phải là không sử dụng chiến thuật lấy thịt đè người chẳng qua là phải xét đến đối tượng nữa đúng không? Không cùng với giáo sư Viên là bởi vì ông ấy vẫn chưa đủ đẳng cấp. Vậy kiểu người nào mới đủ đẳng cấp để em sử dụng chiến thuật lấy thịt đè người?”
Tiểu Băng cười đáp: “Em vừa mới nói một câu, biết ngay là sẽ bị anh bắt lỗi mà. Có điều anh cứ yên tâm đi, khắp gầm trời này, chỉ có anh là đủ đẳng cấp, trừ anh ra, chẳng có ai để em sử dụng chiến thuật “lấy thịt đè người” nữa.”
“Ai mà biết được? Em vội hoàn thành định mức công việc, một khi làm không xong, vậy chẳng phải cái gì cũng phải làm sao?”
“Em tự có giới hạn của mình, em sẽ cố gắng hoàn thành công việc trong giới hạn đó, nếu nhất định phải phá vỡ giới hạn mới có teher hoàn thành công việc, vậy chỉ có thể nói là em quá vô dụng. Đã đến nước ấy, chẳng thà em đổi nghề. Thiên hạ này cũng không phải chỉ có một nghề bán bảo hiểm…”
Vừa nói xong, họ đã đến dưới lầu giáo sư Viên. Anh khóa xe đạp rồi cùng Tiểu Băng lên tầng. Giáo sư Viên mở cửa cho họ, rất nhiệt tình mời họ vào nhà. Có lẽ đã có sự phần tích của Tiểu Băng, Đàm Duy cảm thấy ánh mắt giáo sư nhìn Tiểu Băng rất không đứng đắn, đúng là hơi giống như đang “soi hàng”, bắt tay cô cũng rất lâu và không hề bắt tay anh. Nếu là trước đây, anh sẽ nghĩ nguyên do là Tiểu Băng không thường đến mà anh thì thường xuyên làm khách, nhưng bây giờ anh không nghĩ như vậy nữa, anh cảm thấy giáo sư Viên đang mượn dịp lợi dụng Tiểu Băng.
Mặt Tiểu Băng đầy vẻ ngây thơ, bình thản, dường như không hề phát hiện ra giáo sư Viên nắm tay mình quá lâu. Sau đó giáo sư mời họ vào thư phòng ngồi, nói là bởi vì bà Viên đang ở phòng khách xem tivi, sẽ ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện. Đàm Duy biết tính bà vốn như thế, chào một tiếng rồi lại bận rộn làm việc khác.
Anh bất chấp lúc trước Tiểu Băng đã giao hẹn gì với anh, làm như không thấy gì mà cùng Tiểu Băng vào thu phòng, ngồi bên cạnh làm hộ vệ. vì là bàn chuyện bán bảo hiểm nên anh chẳng thể nói chen vào, chỉ ngồi bên cạnh nghe Tiểu Băng và giáo sư nói chuyện, nhưng anh cảm thấy Tiểu Băng cứ ra vẻ lẳng lơ quyến rũ,tiếng nói thì càng lúc càng như đang thì thầm, tiếng cười lúc ngân lúc ngừng thành một chuỗi âm thanh như chuông bạc rung, búp tay hoa lan uyển chuyển, hai mắt tựa như sóng sáng tình ý, có lúc còn đưa chiếc lưỡi hồng khẽ liếm môi.
Còn giáo sư Viên không hề bỏ lỡ cơ họi được no mắt một phen, cũng rất hòa ái, thân thiết nhìn ngắm Tiểu Băng, tyu quá nửa là nhìn mặt nhưng chốc chốc lại liếc ngực Tiểu Băng một chút. Lúc này Đàm Duy mới phát hiện ra Tiểu Băng mặc bộ đồ này rất có dụng ý, bộ trang phục đó thiết kế trang ngã nhưng phần em lại rất bó, lúc đứng không thấy gì nhưng vừa ngồi xuống, ngực Tiểu Băng bỗng nâng cao một cách bất thường. Có điều bên trong có mặc áo lót, da thịt không lộ, vừa khéo làm giáo sư Viên được một phen mơ tưởng.
Anh như ngồi trên thảm kim, thực lòng không muốn nhìn thấy vợ minhg “bán bảo hiểm” như vậy, đây còn là có anh đi theo, nếu anh không có ở đây thì sao? Anh không dám nghĩ thêm, giận một nỗi không thể ra lệnh cho Tiểu Băng cùng anh về nhà.
Có thể Tiểu Băng phát hiện ra sự khó chịu của anh, cuối cùng cũng kết thúc cuộc nói chuyện, đứng dậy cáo từ. Mãi tới khi ra khỏi cửa nhà giáo sư Viên, dắt xe đạp đi, anh mới lên tiếng hỏi: “Ông ấy đồng ý mua à?”
“Ông ấy đồng ý, anh không nghe thấy à?”
“À! Sao ông ấy phóng khoáng thế?”
“Hừ, em đã đến giới thiệu bảo hiểm, ông ta dám không phóng khoáng? Chỉ là vẫn chưa chịu giao tiền, kêu em hai ngày nữa đến lấy.”
“Em vẫn muốn đến nhà ông ấy? Anh thấy ý của ông ta là ngại hôm nay anh bám ở đấy, muốn tìm cơ hội để em và ông ta được hẹn hò riêng đúng không?”
Tiểu Băng không để ý, đáp: “Cũng có thể, anh lần sau đừng đi theo em nữa…”
Anh rất không vui, đợi Tiểu Băng ngồi lên yên sau mới vừa đạp vừa nói: “Hôm nay mới được coi là mở rộng tầm mắt, hóa ra em bán bảo hiểm kiểu đó cơ à?”
“Em bán bảo hiểm kiểu gì cơ?”
“Em… em như vậy… cực kì… Em có chút… như vẻ lẳng lơ vậy.”
Anh có phần khoa trương miêu tả lại những gì vừa mới mắt thấy tai nghe, sau đó nói: “Anh cảm thấy… như thế… không hay lắm…”
“Có cái gì mà không hay? Chẳng qua chỉ bị lão ta nhìn mấy cái, cũng không nhìn mất của em miếng thịt nào, sợ cái gì?”
“Không nhìn mất miếng thịt nào thì không cần sợ sao? Em không cảm thấy ánh mắt của ông ta… rất đê tiện sao?”
“Là lão ta muốn nhìn em chằm chằm chứ có phải em mời lão ta nhìn đâu, em có thể làm vậy được sao? Em có thể móc mắt lão ta ra được à?”
“Em không đến nhà ông ta, ông ta sẽ mò đến tận nhà để nhìn em chắc?”
“Em không đến nhà lão, láo không thể mò đến tận nhà nhìn em, nhưng ngày nào em cũn nhốt mình trong nhà không bước chân ra ngoài được hay sao? Chỉ cần em ra ngoài đi lại sẽ có người dùng ánh mắt như thế nhìn em, anh có thể móc sạch mắt