
Tác giả: Lục Xu
Ngày cập nhật: 03:26 22/12/2015
Lượt xem: 1341353
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1353 lượt.
Cô nói xem, lần tiếp theo mỹ nữ nào sẽ tiến vào phòng người đẹp đây? – Lí Hiểu Hoa đưa ra một đánh giá vớ vẩn.
- Thật ra cô cũng có thể bước vào đó mà. – Kỷ Niệm Hi thật sự đã tính toán đến khả năng này. – Miễn phải cả ngày lo lắng anh ta bị người ta cướp mất.
Lí Hiểu Hoa khoát tay cô:
- Cô đừng có nói lung tung.. Ôi… Đẹp trai quá.. – Lí Hiểu Hoa lập tức kéo Kỷ Niệm Hi lại xem. – Đây chính là hot boy hôm trước, ôi đẹp trai, quá đẹp trai luôn, có phải anh ta cực kỳ bảnh đúng không?
Trái ngược với thái độ của Lí Hiểu Hoa, Kỷ Niệm Hi khẽ chớp mắt, anh lại đến đây làm gì thế?
Lần trước?
Anh có nhìn thấy mình không?
Kỷ Thành Minh dừng bước, nhìn thoáng qua phía cô, nhưng anh không dừng lại mà bước thẳng vào phòng Kỷ Y Đình.
Kỷ Niệm Hi cảm thấy khá kỳ lạ, Kỷ Y Đình vốn đã từ chối ý định hợp tác, hơn nữa họ cũng không phải nhất định phải hợp tác, vậy Kỷ Thành Minh nhiều lần đến đây tìm Kỷ Y Đình làm gì?
Cô không tin một người như Kỷ Thành Minh chẳng có việc gì lại tự nhiên chạy đến đây.
Hết giờ làm việc, Kỷ Niệm Hi thu dọn đồ đạc, sau khi chắc chắn Kỷ Y Đình không có yêu cầu thêm đối với cô, cô liền rời khỏi công ty. Cô gọi một cái taxi. Lí Hiểu Hoa thường mắng cô là lãng phí, nhưng bản thân cô lại cảm thấy nên dùng tiền mình kiếm được mà đối xử với bản thân tốt hơn một chút. Cô lấy di động ra làm vài ván game, nhưng sau đó lại mất hứng nhìn lại màn hình, cô lại nhét di động vào túi.
Mắt cô vẫn không ngừng dõi về phía trước, vô tình cô nhìn qua gương chiếu hậu và thấy một chiếc xe. Thương hiệu của chiếc xe này không mang lại cho cô nhiều ấn tượng, chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là hẳn tính năng của nó không tồi. Cô cúi xuống, định nghỉ một lát.
Khi ngẩng đầu lên, cô vẫn nhận ra chiếc xe qua gương chiếu hậu.
Cau mày, với tính năng của chiếc xe này, đáng lẽ nó phải nhanh chóng vượt qua chiếc taxi của cô rồi mới đúng, hơn nữa rõ ràng là có không ít cơ hội.
Tầm mắt cô bị chiếc xe phía sau hấp dẫn, cô phát hiện ra hình như nó đang theo đuôi cô, vì thế cô nhanh chóng thay đổi địa chỉ, mặc dù trong đầu cô cũng không hề lo sợ bất kể chuyện gì có thể xảy ra.
Cô đến một quảng trường đông người vô cùng náo nhiệt, cô không tin ở chỗ đông người như vậy, người ta có thể làm gì cô. Hơn nữa cô vẫn chỉ nghi ngờ.
Cô xuống xe, thanh toán tiền, cô thấy hơi hối hận, nếu bây giờ cô mà về đến nhà, cô đã có thể ngủ một giấc ngon lành trên giường thẳng đến sáng luôn, kể cả hiện trời còn chưa tối.
Cô càng ngày càng thèm ngủ, cô bất đắc dĩ thở dài.
Đi thêm vài bước cô mới nhận ra cô đã quên ngay chuyện chiếc xe khỏi đầu, cô đang định quay lại thì va phải một người:
- Xin lỗi. – Cô mở miệng theo bản năng, tay ôm trán.
- A, không sao. – Kỷ Thành Minh cười với cô, hơi cúi xuống.
Thật là… Cô nhìn anh thật lâu:
- Anh…. Sao lại ở đây?
Kỷ Thành Minh cười vô cùng vui vẻ:
- Anh nói rằng anh nhớ em, em có tin không?
Cô hừ nhẹ một tiếng, đẩy anh ra rồi đi về, nếu sớm biết là anh thì cô đã chẳng việc gì phải đến đây, thoạt nhìn chiếc xe kia có vẻ đắt tiền, vậy mà những người đi theo cô sao càng này càng hiếm hoi thế này, cô không khỏi lắc đầu.
Anh vẫn đi theo cô:
- Nếu đã không tin… Vậy em hỏi làm gì nào?
Đừng khiến cô trở nên vô lí hơn có được không?
Cô quay đi, không thèm nhìn anh:
- Thưa ngài, tôi không quen biết ngài.
Lừa ai thế, vừa nói xong cô đã thầm nghĩ vậy.
Kỷ Niệm Hi vẫn đứng lại ở quảng trường chưa bỏ đi, thật ra trong mắt cô, có đứng lại ở quảng trường hay không cũng chẳng khác gì nhau, vẫn tốt hơn nhiều so với phải đối diện với thương nhân sở hữu một thương hiệu lớn vô cùng nổi tiếng, vì trước mặt anh, ngoài một số phán đoán nhỏ nhặt, cô cũng không thể làm gì hơn. Đây cũng là nguyên nhân tại sao cô chỉ muốn được làm một nhân viên nho nhỏ trong công ty, chắc chắn suy nghĩ của cô sẽ bị những người thường xuyên du lịch chê cười, bởi vì cô cảm thấy việc đi du lịch cũng chẳng có ý nghĩa gì, nếu tham gia theo tuor cũng không thú vị, mà đi du lịch một mình thì cô không biết đường, vì vậy tốt nhất là nên quên ý tưởng này đi.
Màn đêm dần buông xuống.
Cô thực sự cảm thấy bực bội với người đàn ông đang đứng bên cạnh cô lúc này, thế nhưng cô vẫn luôn giữ yên lặng.
Cô quan sát anh:
- Câm điếc?
- Anh có thể về được rồi. – Một lát sau, khi chiếc xa đã đỗ dưới chung cư của cô, cô lập tức mở lời, không một chút khách khí.
- Đáng nhẽ sau đó em phải tỏ ra cảm ơn chứ?
- Đó là đối với những người cần lịch sự cơ. – Cô xoay người định rời đi.
Anh cũng xuống xe, bước nhanh vài bước xuống bắt lấy tay cô:
- Anh không quen thuộc với nơi này.
Vậy nên… Cô vẫn không mở miệng.
- Đưa anh đến khách sạn gần đây nhất đi nào. – Ít nhất cũng phải là một khách sạn cấp năm sao nào đó.
Cô ngẫm nghĩ, khách sạn gần đây nhất cũng phải cách đây 50 phút lái xe… mà cô thì đâu có nhàn rỗi đến như vậy chứ.
Vì thế kết quả của buổi “đàm phán” sẽ là, cô để Kỷ Thành Minh ở lại nhà, nhưng