
Thuốc Độc Của Người, Kẹo Ngọt Của Tôi
Tác giả: Định Tuệ
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1342139
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2139 lượt.
cảng có một chiếc bẻ gỗ lớn, trên đó nằm đầy sư tử biển, đang lười nhác phơi nắng, thỉnh thoảng sủa vài tiếng.
Hinh Dĩnh nói: “Cuộc sống thật nhàn nhã, làm người ta thật ngưỡng mộ.”
Xem sư tử biển xong thì trời đã trưa, Kính Thành dẫn Hinh Dĩnh đến một nhà hàng có tên là Crab House.
Kính Thành giới thiệu: “Món cua và sò hấp bơ ở đây rất nổi tiếng.” Hai người gọi thử, quả nhiên là danh bất hư truyền, ngon đến độ khó nói nên lời.
Hinh Dĩnh vừa ăn vừa nói: “Thật là tươi, đúng là hơn hẳn Boston.”
Nghe cô nói thế, Kính Thành không khỏi vui vẻ trong lòng. Boston nằm sát biển, đồ hải sản tươi ngon. San Francisco cũng vậy. Anh dẫn Hinh Dĩnh đến đây ăn hải sản là mong cô không cảm thấy nơi này xa lạ.
Ăn hải sản xong, hai người tay nắm tay, bắt đầu đi shopping.
Trên bến cảng có hàng trăm cửa hàng độc đáo, họ chỉ chọn vài nơi mà vào.
Nơi đầu tiên là cửa hàng sô cô la. Sô cô la trong đó đủ hình dạng màu sắc, bao bì tinh xảo, nhiều cái còn in hình những phong cảnh đẹp của San Francisco, thậm chí có cái còn làm theo hình dạng tàu điện của San Francisco, là một thứ rất hay để làm quà lưu niệm.
Kính Thành hỏi Hinh Dĩnh: “Em thích loại nào?”
Hinh Dĩnh lập tức trả lời: “Sô cô la đen.” Sau đó hỏi: “Còn anh?”
Kính Thành nói: “Anh không cần.”
Hinh Dĩnh nói: “Nào, chọn một cái đi.”
Kính Thành chọn một hộp sô cô la hình bình rượu. Một mỗi miếng đều có hình bình rượu nhỏ, trên giấy gói còn in rõ tên của loại rượu đó.
Ra khỏi cửa hàng, Hinh Dĩnh lập tức mở một miếng sô cô la ra, định đưa vào miệng Kính Thành.
Kính Thành lắc đầu nói: “Lúc nãy ăn nhiều quá nên còn no, để lát nữa đi.”
Hinh Dĩnh bỏ miếng sô cô la vào miệng rồi nói với anh: “Em không thể từ chối được sô cô la.”
Sau đó cô còn hớn hở nói thêm: “Giống như đối với anh vậy.”
Khách du lịch trên bến cảng 39 đông như mắc cửi. Bên cạnh họ có rất nhiều người lướt qua nhưng cô vẫn nói chuyện như không có ai.
Kính Thành rất cảm động, cúi đầu thì thầm vào tai cô. “Nếu không phải ở đây quá đông người thì anh đã hôn em rồi.”
Hinh Dĩnh mỉm cười gật đầu: “Em cũng vậy.”
Cửa hàng thứ hai họ vào là một nơi bán tranh cổ động. Hai người lần lượt xem lướt qua những bức tranh. Bỗng nhiên Hinh Dĩnh chú ý đến một bức có màu sắc sặc sỡ, trên đó có hàng chữ lớn: “Một trăm địa điểm cần phải đến trước khi chết.”
Trên đó đều là những nơi có phong cảnh tươi đẹp. Tổng cộng có mười hàng, mỗi hàng mười nơi. Dưới mỗi bức ảnh nhỏ đều chú thích tên thắng cảnh và quốc gia, chẳng hạn như Vạn Lý Trường Thành của Trung Quốc, Lăng Tajmahal của Ấn Độ, đảo Phục Sinh của Chile, Angkor Wat của Campuchia…
Hinh Dĩnh thích thú ngắm nghía và đếm. Đếm xong nói với Kính Thành: “Em mới đi được 12 nơi, còn 88 nơi nữa phải đi.”
Kính Thành nói: “Được thôi.”
Hinh Dĩnh hỏi: “Được là có ý gì? Anh đồng ý dẫn em đi?”
Kính Thành nhìn cô, nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy.”
Hinh Dĩnh bật cười, nói: “Mỗi năm chúng ta sẽ đi một nơi thì phải mất 88 năm. Nếu trước khi chết có thể đi được hết những nơi này thì chắc em bất tử quá.”
Kính Thành hỏi: “Ai quy định mỗi năm chỉ đi một nơi?”
Nụ cười trên mặt Hinh Dĩnh càng tươi hơn. “Anh nói đó nhé!”
Nụ cười trên mặt Kính Thành cũng tươi hơn, trả lời rất tự tin. “Đúng vậy, anh hứa đó!”
Nơi thứ ba là một cửa hàng xăm mình nhỏ.
Hinh Dĩnh hăm hở kéo Kính Thành đi xem những hình vẽ trên tường. Nhìn đông nhìn tây, cô đột nhiên quay đầu nói với anh: “Em cũng muốn có một hình xăm.”
Kính Thành hơi cả kinh mà nhìn cô. “Hình xăm gì?”
Hinh Dĩnh bạo gan nói: “Em muốn xăm tên của anh lên nơi này.” Cô chỉ vào ngực mình.
Kính Thành cảm thấy lòng quá đỗi ngọt ngào nhưng miệng thì lại nói: “Ngày nào chúng ta cũng bên nhau, không cần đâu.”
Hinh Dĩnh nói: “Xăm vào thì lúc nào anh cũng sẽ ở trong lòng em.”
Kính Thành không dao động, kiên quyết nói: “Không được.”
Hinh Dĩnh hỏi: “Tại sao?
Kính Thành trả lời: “Đau lắm đấy.”
“Em không sợ.”
“Anh sợ.”
“Là em xăm cơ mà…”
Kính Thành nhìn thật sâu vào mắt cô. Hinh Dĩnh lập tức hiểu ngay. Mình xăm, nhưng anh đau. Vì thế lập tức im lặng.
Kính Thành nói tiếp. “Chỗ đó, anh không muốn để người khác nhìn thấy, nói chi là sờ vào.”
Hinh Dĩnh phản bác. “Người ta là thợ chuyên nghiệp.”
Kính Thành vẫn không đồng ý. “Chuyện nghiệp cũng không được.”
Hinh Dĩnh thở dài một hơi, nói: “Thế thì thôi vậy, dù sao anh vẫn luôn ở trong tim em.”
Kính Thành mỉm cười, ra sức ôm chặt lấy cô.
Rời khỏi Bến Ngư Phủ, họ đến đường Lombard. Đây là con đường ngoằn ngoèo nhất nước Mỹ, chỉ dài không quá 400 mét nhưng đã có 8 khúc cua, hơn nữa lại nghiêng 40 độ. Bởi vì hai bên đường trồng đầy hoa nên mới có tên tiếng Trung là đường hoa chín khúc.
Hinh Dĩnh vừa nhìn thấy con đường hoa vừa nghiêng vừa dốc quanh co thế này thì giật cả mình, nói với Kính Thành: “Chúng ta đứng đây xem là được, không cần phải lái xe qua đó.”
Kính Thành nắm tay cô. “Hãy tin vào anh.”
Kính Thành lái xe thật chậm qua con đường hoa. Hinh Dĩnh ngồi bên cạnh, tim vọt lên tới cổ họng nhưng