XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ấm Áp Như Xưa

Ấm Áp Như Xưa

Tác giả: Định Tuệ

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1342152

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2152 lượt.

hôm trước, nhà cậu có vị khách đến chơi, tặng một hộp trà rất đẹp, nói là loại trà mới sản xuất năm nay của một vùng nào đó, tất cả chỉ sản xuất có một nghìn hộp, trên thị trường không thể nhìn thấy ở đâu có, càng đừng nói đến chuyện mua. Nói chung là thứ vô cùng quý hiếm.
Bố mẹ liên tục nói lời cảm ơn, còn lập tức mở ra để mời vị khách đó, tiện thể cũng thưởng trà luôn.
Sau khi nếm qua, mọi người ai ai cũng khen ngợi:
“Thật đúng là mãn khẩu sinh hương.” ( Trà thơm tràn đầy trong miệng.)
“Trà ngon, đúng là trà ngon.”
Thành Thành căn bản không hiểu về trà, nhưng chiều ngày hôm đó, sau khi Dĩnh Tử đến, cậu bèn lấy một ít trà trong hộp trà quý đó, pha cho Dĩnh Tử một cốc, đưa cô bé nói: “Đây là loại trà mới, nghe nói uống ngon lắm đấy.”
“Là loại trà gì mới thế ạ?”
“Anh không biết, chỉ nghe nói là loại mới.”
“Thế thì những loại trà khác đều gọi là trà cũ sao ạ?”
“Anh không rõ nữa, hình như tên gọi là Trà Trần.” Hai chữ Trà Trần này cậu hôm qua cũng mới được biết. “Em nếm thử xem có ngon hay không.”
“Một cốc to đùng thế này, em uống không hết được, anh uống giúp em.”
“Vậy em đợi chút, anh đi lấy thêm một cái cốc.”
“Không cần đâu, chúng ta uống chung nhé, em cũng không có bệnh gì mà.”
Thành Thành chần chừ một chút, nói: “Được.”
Ngày hôm đó, Dĩnh Tử ở lại lâu hơn ngày thường một chút, nói chuyện với Thành Thành về loại trà mới Trà Trần, Trà Xuân Trà Hạ, Trà Long Tỉnh …
Hai đứa trẻ đều không hiểu, có điều đều đã được nghe từ bố mẹ những từ này, nên em đoán anh đoán cũng thành chuyện.
Chúng cũng nói mấy chuyện khác nữa.
Tóm lại, em một ngụm, anh một ngụm cũng uống sạch được cốc trà to kia, lúc đó Dĩnh Tử mới tiếc nuối cáo từ.
Lúc sắp ra về, miệng cười tươi như hoa nói: “Mặc dù cốc trà này không hẳn là ngon lắm, có điều, chúng ta cũng đã được uống trà mới rồi.”
Thành Thành cười ha ha gật đầu, đúng thế, đúng thế.
Hai đứa trẻ ngốc, không hiểu vì trà mới không trải qua quá trình phơi sấy, hàm lượng côcain tương đối cao, dễ khiến hệ thần kinh hưng phấn. Bạn Thành Thành lại sợ vị trà không đủ đậm, còn cho hơi nhiều lá trà. Đâm ra, chiều ngày hôm đó, chúng uống hết một cốc trà to, đến tối, hai đứa trẻ mãi đêm khuya mới có thể ngủ được.
Về sau, hai đứa trẻ không lần nào uống trà mới nữa.
Có điều, từ đó về sau, mỗi lần Dĩnh Tử đến, Thành Thành đều mang một cốc trà ra tiếp đãi, có lúc lại còn cẩn thận một chút. Bởi vì Dĩnh Tử toàn sau khi tan học chiều mới đến, nên cô bé luôn trêu đùa gọi đây là “trà chiều”.
Vì bố mẹ đều thích uống trà, trong nhà Thành Thành có không ít trà. Lần thứ hai đến, Thành Thành lấy trà Phổ Nhỉ (một loại trà được sản xuất ở vùng Vân Nam, Trung Quốc, được ép thành từng bánh), đây là loại trà mẹ cậu thích uống nhất, vì thế Thành Thành lấy ra để khoe chút xíu.
Có điều, Dĩnh Tử không hiểu chuyện lắm, uống mà nhăn hết cả mặt mũi lại, hỏi cậu: “Đâu là loại trà gì thế ạ?”
“Trà Phổ Nhỉ.”
Cái tên này hình như bố đã từng nhắc đến, hóa ra trà Phổ Nhỉ là vị này. “Uống chẳng ngon tẹo nào, đắng quá.”
“Nghe nói uống trà Phổ Nhỉ có thể dưỡng dung nhan.” Thấy mẹ cậu vẫn hay nói vậy.
“Dưỡng dung nhan là sao ạ?”
“Nghĩa là làm đẹp.”
“Em cần phải làm đẹp sao?”
“Không cần thiết.” Thành Thành thực lòng trả lời.
Chân mày Dĩnh Tử giãn ra cười toe toét, trong lòng vui vẻ như nở hoa, trà Phổ Nhỉ trong miệng dường như cũng ngọt hẳn lên.
Thành Thành rất nhanh hiểu được, Dĩnh Tử không thích Trà Xanh và Hồng Trà, cô bé chỉ thích Trà hương. Nói cô bé thích uống, không bằng nói cô bé thích ngửi hơn.
Lúc đầu, Thành Thành dùng trà hoa nhài trong nhà để mời Dĩnh Tử, thấy cô bé thích, bèn nhờ bố mẹ mua về nhiều loại trà hương hoa khác, lý do thì mạo nhận là do mình thích uống.
Những năm sau đó, Dĩnh Tử ở nhà Thành Thành đã uống qua trà hoa ngọc lan, trà hoa quế, trà hoa hồng, trà sơn chi (dành dành), trà châu lan, trà hoa mai, trà hoa sen… loại nào cô bé cũng thích uống.
Lần nào cũng không nén được mà thốt lên:
“Woa, hóa ra hoa sen cũng có thể làm thành trà hương.”
“Trời ơi, đúng là mùi hoa ngọc lan, thơm quá đi mất thôi.”
Lần nào cô bé ngửi một mình cũng không đủ, nhất định phải đem cốc trà để trước mũi Thành Thành, để anh cũng ngửi xem thế nào.
Sau đó lại hỏi: “Có phải là rất thơm không?”
Thành Thành dụng tâm để ngửi, song lại chẳng ngửi ra được như vậy, có điều lần nào cũng rất phối hợp gật gật đầu.
Thấy cậu gật đầu, Dĩnh Tử lại vui mừng khôn xiết.
Cô bé vui vẻ, cậu lại càng vui hơn.
Có người cùng chia sẻ niềm vui, đó chính là điều tuyệt nhất!
Dĩnh Tử đối với trà hương thực sự rất yêu thích, dần dần cũng có nghiên cứu thêm.
Có lúc, cô bé nói với Thành Thành: “Anh có biết cổ nhân có câu ‘Thượng phẩm ẩm trà, cực phẩm ẩm hoa’ không?”
Hoặc là: “Anh đã từng nghe câu này chưa ‘Nam nhân phẩm trà, nữ nhân ẩm hoa’?”
Mỗi lần Thành Thành đều chỉ cười ha ha lắng nghe, còn gật gật đầu đồng ý.
Mùa Xuân và mùa Thu, hai đứa trẻ thường sẽ uống trà.
Đến mùa Hè, hai đứa trẻ lại chuyển sang uống nước ô mai.