Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ấm Áp Như Xưa

Ấm Áp Như Xưa

Tác giả: Định Tuệ

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1342039

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2039 lượt.

song lại chẳng biết chính mình đang trả lời thứ gì. Thực sự đều chuẩn bị xong xuôi rồi ư? Có lẽ vậy.
“Chúc mừng em!” Kính Thành thực lòng nói.
“Cảm ơn anh!” Hinh Dĩnh cười đáp.
Kính Thành không hề hỏi đến vị hôn phu của Hinh Dĩnh. Trong lòng anh thầm nghĩ: Không cần hỏi, nhất định về mọi mặt đều ưu tú vô cùng. Cô đã tìm được hạnh phúc, anh thực lòng cảm thấy mừng cho cô. Còn thứ cảm giác khác lạ nơi đáy lòng, anh đem nó gạt sang một bên.
Hinh Dĩnh hỏi Kính Thành: “Còn anh?”
Kính Thành đáp lại: “Chưa có.”
Chưa có gì cơ? Chưa có con, hay là chưa kết hôn. Hinh Dĩnh muốn hỏi, song lại có chút do dự.
Kính Thành vội vàng nhìn đồng hồ, nói: “Xin lỗi em, anh bây giờ còn có một buổi tọa đàm.” Kỳ thực, anh đã muộn một lúc lâu rồi.
Không. Không. Không. Hinh Dĩnh trong lòng kêu lên.
Mấy năm nay, cô không hề chủ động đi tìm anh. Mặc dù nhớ anh, song cũng oán giận anh. Cô đã nghìn vạn lần hoang tưởng đến tình cảnh họ gặp lại nhau, nhưng cũng hiểu, biển người rộng lớn, cơ hội cho hai người họ gặp nhau gần như con số không.
Ai mà ngờ, lại có thể thực sự không hẹn mà gặp như thế này.
Cô chỉ vừa mới gặp lại anh, sao có thể cứ như vậy nói lời chia tay.
Tại sao ư? Không biết vì sao nữa. Cô chỉ biết, cô không thể cứ thế này nói tạm biệt.
“Tối nay anh… “ Hinh Dĩnh hỏi có phần gấp gáp.
“Buổi tối anh đã có hẹn rồi.” Kính Thành trả lời vô cùng nhanh.
Lời anh nói là thực. Trước khi đến New York, anh đã cùng mấy vị giáo sư ở bờ biển phía Đông hẹn tối nay sẽ cùng mọi người ăn cơm, đồng thời thảo luận sâu hơn về thành quả của nghiên cứu mới nhất và khả năng hợp tác trong tương lai.
Hinh Dĩnh tận đáy lòng vô cùng thất vọng, gương mặt cố mỉm cười, hỏi: “Lúc nào thì anh về?”
Kính Thành nhìn cô, chần chừ mấy giây, đáp: “Anh bay chuyến sáng sớm ngày chủ nhật.”
“Ngày mai anh cũng có hẹn rồi sao?”
Cô muốn làm gì? Kính Thành lại lần nữa do dự: “Ưhm, buổi chiều.”
“Anh đã tới New York bao giờ chưa?”
“Anh đến một lần rồi.” Là hai năm trước khi anh nhận lời đến diễn thuyết tại đại học Colombia.
Hinh Dĩnh không hỏi thêm gì nữa, nói thẳng: “Vậy sáng mai em dẫn anh đi chơi ở New York nhé, em có xe.” Dù New York chẳng phải địa bàn nơi cô sống, nhưng cũng đã đến được hai lần. Boston và New York đều ở bờ Đông, lại là vùng lân cận, cho nên có lẽ cô cũng có thể được coi là chủ nhà nhỉ?
Kính Thành nói khéo cự tuyệt: “Không cần phải phiền thế đâu, anh …”
“Không phiền chút nào.” Hinh Dĩnh nhanh nhẹn cắt lời anh.
Kính Thành đành im lặng.
Có trời biết, mười năm này, anh mong ngóng được gặp cô một lần như thế nào.
Hôm nay ông trời đã xót thương, để anh cuối cùng cũng gặp được cô, lại còn biết cô đã tìm được hạnh phúc cho mình.
Vậy là đủ.
Anh không muốn ngày mai còn gặp lại nữa.
Gặp lại, rồi sẽ nói những gì? Mười năm trước thái độ của cô đã quá rõ ràng, chỉ có anh những năm này nhung nhớ mãi không thể quên. Hôm nay gặp lại, vừa hay chính là hồi kết. Anh đã điên cuồng mà nhớ đến cô suốt mười năm, không muốn phải thêm mười năm nữa.
Hinh Dĩnh nhìn Kính Thành, tâm tư lơ lửng trên không, đồng thời cũng quên cả hô hấp.
Mười năm này, cô ngày ngày mong ngóng tin tức của anh, trông mong có thể lại gặp anh một lần. Năm đó, cô khổ cực đến tận cùng, chỉ vì muốn có thể thi lên cùng một trường đại học với anh.
Có điều, mười năm trước anh đã quyết định như thế, cô còn có thể trông ngóng điều gì? Hơn nữa, tháng sau cô cũng phải kết hôn. Thế Văn là người rất tốt, cô rất hạnh phúc. Hôm nay đã được gặp anh, còn biết sự nghiệp anh giờ thành công đến vậy, cô thực tâm cảm thấy tự hào vì anh.
Ngày mai gặp lại, còn có ý nghĩa gì?
Cô không biết liệu còn ý nghĩa gì, cũng không quan tâm sẽ có ý nghĩa gì, cô thậm chí không biết cô sẽ nói gì với anh, cô chỉ muốn được lần cuối ở bên cạnh anh, như lúc còn nhỏ của hai người.
Cả đời này của cô, trước giờ chưa từng nông nổi, hãy để cô được nông nổi lần này.
Kính Thành vẫn im lặng, đầu lông mày nheo lại, bờ môi mím chặt.
Lòng Hinh Dĩnh bắt đầu trầm xuống. Cô quá quen thuộc từng vẻ mặt của anh, biết anh sắp từ chối mình. Cô tự thấy mình thực không đáng, còn thực đau lòng. Quá rõ ràng, anh ấy một chút cũng không muốn gặp lại cô, chỉ có cô tuyệt vọng muốn được gặp lại anh một lần.
Bỗng nhiên nhớ lại, ngày trước, khi cô muốn anh làm gì, nếu anh có chút do dự, cô sẽ lớn tiếng nhắc nhở: “Anh là chuột em là mèo.” Lúc đó anh luôn cười ha ha rồi đồng ý. Giờ cô còn có thể nói thế nữa hay không?
Đương nhiên không được. Đôi mắt của Hinh Dĩnh bắt đầu ướt nhòe.
Kính Thành không cần nghĩ cũng biết, mình ngày mai không nên gặp lại cô. Gặp rồi, chỉ có dây dưa và đau khổ. Nỗi đau trong mười năm, đã quá đủ rồi.
Hơn nữa, giờ bọn họ thực ra chỉ còn là những người xa lạ, còn gì để nói đâu?
Nhìn cô, anh mở miệng, song chữ “không” chẳng thể nào thoát ra thành lời.
Sự căng thẳng vào hi vọng của Hinh Dĩnh tất cả đều được viết lên trên gương mặt cô. Đôi mắt long lanh của cô lấp lánh. Hơn nữa, chết tiệt, cô ấy lại quên thở, còn không thở thể nà