
Bạn Gái Hám Tiền Của Tổng Giám Đốc
Tác giả: Định Tuệ
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1342122
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2122 lượt.
h Thành thử đổi chủ đề: “Em giờ đang nghiên cứu gì?”
“Thí nghiện về nguyên nhân gây gien nhiễm bệnh ở động vật.”
“Thế nào rồi?”
“Vẫn tốt cả.”
Kính Thành chăm chú nhìn Hinh Dĩnh. Cô dường như đang có chút không tập trung. Anh bèn không hỏi gì thêm nữa.
Một lát sau, Hinh Dĩnh lại hỏi anh: “Anh vẫn luôn ở Stanford à?” . Cô đương nhiên biết, về mặt nghiên cứu gien, Kính Thành như một cây đại thụ lớn. Được mặt đối mặt thỉnh giáo anh, cơ hội này vô cùng khó có. Hơn nữa, đây cũng từng là ước vọng bao lâu nay của cô. Có điều, lúc đó, anh là Dr. JC Zhang. Hiện giờ, đã biết anh là Thành Thành, cô lại không muốn cùng anh thảo luận về vấn đề kết quả nghiên cứu hay luận văn của mình, cô chỉ muốn biết, mấy năm qua anh sống có tốt hay không, đã tìm thấy hạnh phúc cho mình hay chưa.
“Anh học ở Princeton, sau khi tốt nghiệp thì đến Stanford.”
“Anh có làm nhiệm vụ dạy học không?” Chuyên ngành của Hinh Dĩnh chỉ chú trọng vào nghiên cứu, song cô biết, rất nhiều trường đại học có chuyên ngành nghiên cứu đều cần phải chiếu cố thêm phần dạy học.
“Có. Có điều vẫn may, mỗi kỳ chỉ có hai môn học.”
“Anh ở gần trường không?”
“Có.”
“Anh đã có bạn gái chưa?”
“Rồi.”
Câu hỏi khi đã được hỏi ra so với tưởng tượng của Hinh Dĩnh thì dễ dàng hơn nhiều. Kính Thành dường như trả lời cũng rất nhẹ nhàng. Có thể thấy vừa rồi, chỉ có mình cô trong lòng quá mức căng thẳng và lo lắng mà thôi.
Kính Thành nói anh đã có bạn gái. Anh đương nhiên là có bạn gái chứ. Cô ấy nhỏ hơn anh ba tuổi, đã đính hôn được gần một năm, hơn nữa cũng sắp gả cho người ta rồi. ( Sặc …)
Câu trả lời của Kính Thành toàn bộ đúng như trong dự liệu, Hinh Dĩnh lại vẫn có chút trống rỗng trong đầu, nhất thời không biết nên nói thêm gì nữa. Cô chỉ nhớ, cô đã từng rất muốn, rất muốn được làm bạn gái của anh …
Bạn Gái
Vừa nói xong từ “Có”, bản thân Kính Thành cũng thấy kinh ngạc: Làm sao anh lại nói “có”? Nhưng, nếu nói “không có” thì sau đó biết nói gì? Lẽ nào nói rằng suốt mười năm này anh vẫn luôn thích cô, chỉ thích mình cô? Anh đương nhiên không thể làm việc hoang đường như thế. Kỳ thực, nội tâm anh hiểu rõ, cứ cho là anh chỉ nói đùa, Dĩnh Tử cũng nhất định sẽ không tin. Bất luận là thế nào, cô cũng là người đã đính hôn. Mà cho dù chưa đi chăng nữa, anh cũng không thể đùa như vậy. Cho nên, bất luận thế nào, “có” cũng là câu trả lời dễ dàng nhất.
Kỳ thực, câu trả lời “có”, có lẽ cũng không hẳn là nói dối, ít nhất cũng không hoàn toàn. Anna đã đợi anh ba năm, chỉ có mỗi anh mãi không đồng ý. Lần này khi quay về, có lẽ sẽ thật sự là có.
Phục vụ đem hai bát phở bò bê ra.
Kính Thành lấy đũa từ trong ống đựng đũa ra, dùng giấy ăn lau sạch sẽ, rồi đưa cho Hinh Dĩnh. Tiếp đó lấy thêm một chiếc thìa, cũng lau cho sạch mới đưa cô. Cuối cùng mới lấy cho chính mình. Động tác tự nhiên ưu nhã.
Hinh Dĩnh trong lòng thầm nghĩ: Năm tới tốt nghiệp, vậy tuổi của cô ấy có lẽ cũng xêm xêm mình, có khi còn nhỏ hơn một tuổi chăng? Đưa về gặp dì Vương, vậy có lẽ là bước cuối cùng rồi nhỉ? Nói như thế, chuyện vui của anh cũng sắp tới, thực tốt! Hinh Dĩnh thực lòng thấy vui thay cho Kính Thành, song lại không tiện trực tiếp chúc mừng, vì vậy đành cúi đầu ăn tiếp.
Thế này lại tốt hơn, sẽ không thấy gượng gạo nữa.
Cô đột nhiên nhớ ra, ngẩng đầu hỏi: “Bạn gái anh cũng cùng một lĩnh vực như chúng ta sao?”
Kính Thành đáp: “Không, cô ấy bên đại học, chuyên ngành Sinh vật. Có điều, rất có hứng thú với lĩnh vực này của chúng ta.”
“Gì chứ?” Hinh Dĩnh vô cùng ngạc nhiên. Vừa nãy Kính Thành nói năm tới tốt nghiệp, cô đương nhiên tưởng rằng tốt nghiệp tiến sĩ, thực không ngờ cô gái kia lại học đại học.
“Cô ấy bao tuổi rồi?” Hai mốt? Hai hai? Hay lớn hơn? Hinh Dĩnh biết, người Mỹ có không ít người sau khi tốt nghiệp phổ thông đều làm việc trước, đồng thời kiếm tiền học đại học, sau đó mới quay lại tiếp tục chương trình.
“Hai mươi.”
Trời ơi! Hinh Dĩnh trong lòng thầm than một tiếng, mới hai mươi, nhỏ hơn anh những tám tuổi! Cô hỏi: “Sao có thể?”
Kính Thành đáp: “Cô ấy nhảy lớp.”
Oh, vậy cô ấy chắc hẳn rất thông minh. “Là học trò của anh sao?”
“Uhm, ba năm trước anh từng dạy một môn cho cô ấy.”
Ba năm! “Cô ấy là người Trung Quốc à?”
“Uhm, là một ABC ( American Born Chinese – Người Trung Quốc sinh ra ở Mỹ ).”
“Biết nói tiếng Trung không?”
“Biết.”
“Sao anh lại chọn người trẻ thế?” Hinh Dĩnh hỏi như chất vấn. Vừa nói ra, cô đã ý thức được mình hơi thất lễ, nhưng đã không cách nào thu hồi được.
Kính Thành nhìn cô, tự hỏi không rõ vì sao cô đối với chuyện này lại hiếu kỳ đến thế. Anh cười ha ha đáp: “Duyên số thôi.”
Mấy năm gần đây, ngoài việc nhớ nhung Hinh Dĩnh, anh chỉ tập trung nghiên cứu và học tập, không hề động lòng với bất kỳ ai, càng chưa từng chủ động theo đuổi người nào, đối với bất cứ chuyện gặp mặt nào cũng nhẹ nhàng từ chối. Ba năm trước tốt nghiệp tiến sĩ, gia nhập trung tâm nghiên cứu gien Stanford, đồng thời nhận dạy chươn