XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Âm Mưu Của Tổng Giám Đốc

Âm Mưu Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Mai Tử

Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015

Lượt xem: 134519

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/519 lượt.

cậu ấy muốn đi chứ?" Giọng Hải Lan có chút run run.
Nếu Vũ Nhu xảy ra chuyện gì, như vậy tất cả là lỗi của cô.
"Anh sẽ tới sân bay ngay bây giờ!" Anh đạp chân ga, lao nhanh đến sân bay......
…………………….
(*):Emily Elizabeth Dickinson (12/10/1830 – 15/5/1886) – nhà thơ Mỹ, cùng với Walt Whitman, Emily Dickinson là nhà thơ đặc sắc nhất của Mỹ thế kỉ XIX.
Emily Dickinson sinh ở Amherst, Massachusetts. Học xong trường College, Emily Dickinson sống một cuộc sống thu mình, hầu như không ra khỏi nhà. Việc làm thơ của bà cũng không một ai biết. Những bài thơ đầu tiên của bà được in năm 1890 nhưng không mấy ai để ý. Tuyển tập thơ đầu tiên chỉ được in ra vào năm 1955. Thế kỷ XX, Emily Dickinson được thừa nhận là một nhà thơ lớn của nước Mỹ. Bà là người đầu tiên trong thơ Mỹ sử dụng lối thơ hai câu liền vần (para-rhyme). Emily Dickinson để lại cho đời gần 2000 bài thơ. Những bài thơ nho nhỏ nhưng được đáng giá là đầy ắp những ý tưởng mới lạ và độc đáo. Thơ của Emily Dickison được dịch ra nhiều thứ tiếng trên thế giới, trong đó có tiếng Việt.
Heart, we will forget him
Heart, we will forget him
You and I, tonight.
You may forget the warmth he gave,
I will forget the light.
When you have done, pray tell me,
That I my thoughts may dim;
Haste! lest while you\'re lagging,
I may remember him!
Tim ta ơi, chúng mình sẽ quên chàng
Tim ta ơi, chúng mình sẽ quên chàng
Tim và ta, đêm nay quên lãng.
Ta thì sẽ quên đi ánh sáng.
Còn tim có thể quên hơi ấm chàng trao.
Khi tim đã quên rồi, cầu khẩn ta,
Để ta khiến ý nghĩ mình mờ mịt;
Mau lên! kẻo trong khi tim chậm chạp
Ta có thể lại nhớ đến chàng






"Máy bay xx số 308 chuyến bay đến Los Angeles, mời quí khách đến bàn số 3 để lên máy bay. Máy bay sẽ cất cánh sau năm phút nữa."
Không còn thời gian. . . . . . Tiêu Vũ Nhu xách rương hành lý, từ từ đứng lên.
Cô nhìn vào cánh cửa chính của sân bay, nhìn một lần cuối cùng.
Vẫn còn hy vọng xa vời cái gì? Mày không nói cho anh ta biết là mày đi mà???
Cô cười nhạo mình, đem vé máy bay và hộ chiếu cho nhân viên kiểm soát, sau đó dứt khoát thẳng bước đi vào.
Ở sau lưng Úy Dương, Hải Lan đâu khổ nhìn anh đang tự làm khổ mình, khuôn mặt đầy nước mắt.
Cô kéo tay của anh, không để anh thương tổn mình nữa.
Nhìn bầu trời xa xăm, cô khóc: "Đều là lỗi của tớ! Vũ Nhu, trở lại đi. . . . . . tất cả là lỗi của tớ. . . . . ."
Trên tầng mây, mặt trời không bị cản trở nên thoải mái bắn ra ánh sáng của nó, cũng như anh, vĩnh viễn ấm áp và có sức sống. Ánh sáng lấp lánh như sao băng chiếu vào cánh máy bay, khiến cô nhớ tới loài chim bất tử. . . . . .
Chim bất tử bay lên chín tầng mây mà sống lại, còn cô thì sao? Cô có thể trở về là chính mình hay không, một Tiêu Vũ Nhu vốn không bao giờ quan tâm đến ai, cô độc? 
Quên đi tất cả sự dịu dàng anh dành cho cô, hình như phải cần rất nhiều dũng khí. . . . . . Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt không thể tiếp tục khống chế, chậm rãi chảy xuống. . . . . .
Heart! We will forget him!
Heart! We will forget him!
You and I - tonight!
You may forget the Warmth he gave –
I will forget the Light!
When you have done, pray tell me
That I may straight begin!
Haste! lest while you\'re lagging
I may remember him!
I love him.
Trái tim ơi! Chúng ta sẽ quên chàng.
Ta và mi – Đêm nay cùng kết thúc!
Mi có thể quên sự nồng nàn ấm áp.
Còn ta sẽ quên ánh mắt dõi hồn ta!
Khi quên rồi, xin mi hãy nói ra.
Ta có thể bắt đầu ngay lập tức.
Mau đi chứ! Ta sợ rằng mi theo sau chậm chạp.
Sẽ khiến ta lại nhớ đến người yêu!
Tôi yêu anh
Rốt cuộc không nghe thấy tiếng lá cây xào xạc như bản nhạc nhẹ, cũng không thấy ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi hồn cô. . . . . .
Chỉ có bi thương lan tràn. . . . . .
(*): bản dịch “Cùng quên” của Hoàng Nguyên Chương






Bảy năm sau
Newyork, trong một toàn nhà cao hơn hai mươi mấy tầng, từ tầng thứ 11 đến 17 là địa bàn hoạt động của công ty "mee". Tầng 17 là phòng làm việc của tổng giám đốc và tổng thanh tra thiết kế "mee".
Căn phòng gỗ thứ hai phía bên phải, trên cửa có treo một cái bảng nhỏ "Tổng thanh tra thiết kế Tiêu Vũ Nhu".
Vì muốn làm lại từ đầu, sau khi đến nước Mĩ, Tiêu Vũ Nhu bỏ khoa văn mà theo khoa khoa học tự nhiên, mặc dù khổ cực, nhưng cô vẫn chịu, bây giờ cũng coi như có chút thành tựu nho nhỏ.
Đẩy cửa ra, một gian phòng làm việc rộng rãi sáng ngời hiện ngay trước mắt.
Triển Khiết Vân với khuôn mặt tươi cười vô tội đẩy cửa phòng làm việc, đi vào.
Tiêu Vũ nhu lại một lần nữa day day trán: "Vừa rồi em xóa hết tài liệu trong máy của chị rồi!"
Triển Khiết Vân lo lắng: "Cái gì? Em không làm gì cả!"
Cô muốn biện hộ cho mình, nhưng khi nhìn thấy màn hình trắng xóa thì giọng nói dần dần nhỏ xuống.
Vừa rồi cô đang vọc máy tính thì hình ảnh đột nhiên biến mất. Cô âm thầm nghĩ.
Tiêu Vũ Nh