Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Âm Mưu Của Tổng Giám Đốc

Âm Mưu Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Mai Tử

Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015

Lượt xem: 134573

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/573 lượt.

ng, để lại bốn người trong căn phòng họp rộng rãi.
Hải Lan nghe được lời Vũ Nhu nói, không khỏi đau lòng.
Lời của cô mặc dù thân cận, nhưng trước kia họ chưa bao giờ khách khí như vậy.
Nhưng cô vốn cho rằng Vũ Nhu sẽ không thèm gặp cô. Cậu ấy tha thứ cho cô rồi sao?
Mà so với Hải Lan, người tan nát cõi lòng hơn chính là Úy Dương! Anh có thể nghe ra sự lạnh nhạt trong giọng nói của cô, cô lại trở về con người lúc anh mới quen!
Khi đó lòng của cô còn có thể tiếp nhận anh, mà quan hệ bây giờ của bọn họ, chỉ giới hạn trong việc kinh doanh.
Nhưng cô đã trở lại, còn nhiều thời gian để anh giải thích hiểu lầm bảy năm trước với cô.
Lúc Hải Lan cố nén nước mắt, muốn tiến lên nói cái gì thì bị anh ngăn cản, lấy thái độ của một tổng giám đốc, chững chạc bắt tay với Triển Hồng Viễn và Vũ Nhu.
Làm Vũ Nhu phải nhìn Úy Dương với cái nhìn khác.
Cô cảm thấy tâm tình anh vừa rồi kích động, nhưng trong khoảng thời gian rất ngắn đã trở lại bình tĩnh như thườn, chủ "RNR" quả nhiên không phải ai cũng làm được.
Mà cô cũng cảm thấy may mắn, anh đã nhanh chóng xác định quan hệ bây giờ giữa bọn họ, đối với hai bên hợp tác đều có lợi.
Vì vậy cô lập tức đem chủ đề từ "Gặp lại" chuyển tới vấn đề nén "case".
"Davy. . . . . ."
"Úy Dương!" Úy Dương cắt đứt lời Tiêu Vũ nhu nói.
Tại sao cô có thể xa lạ như vậy?
Vũ Nhu liếm liếm đôi môi khô ráo "Được rồi, Úy Dương. Tôi và john lần này tới đây vì vấn đề nén dung lượng của" case"."
"Thật xin lỗi vì đã quấy rầy quý công ty, chúng tôi rất áy náy." Úy Dương trầm ổn nói. "Nghe nói anh Triển đây tài giỏi về thiết kế. Như vậy, liền làm anh và cô Tiêu, cả nhà thiết kế Hải Lan cùng giải quyết vấn đề."
Úy Dương không cách nào đem tầm mắt rời khỏi người Vũ Nhu, cho nên mặc dù đang nói chuyện cùng Triển Hồng Viễn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Vũ Nhu.
Bảy năm trước, mặc dù nội tâm cô chính chắn, nhưng bề ngoài vẫn trẻ trung; mà bây giờ, cô đã thành một cô gái trưởng thành, quyến rũ kinh người.
"Dĩ nhiên!" Triển Hồng Viễn nói.
Mặc dù tính anh bình thường ít nói, nhưng anh có thể xác định mình có thể tin tổng giám đốc "RNR" trước mắt này.
Tuy rằng người nọ thâm trầm, nhưng có lẽ đây chỉ là bề ngoài khi giao tiếp. Nhìn ánh mắt của gã nhìn Vũ Nhu, anh khẳng định, gã tuyệt sẽ không chiếm lợi nhuận của "mee".
Mặc dù nét mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng Vũ Nhu chịu đủ mọi đau khổ!
Ánh mắt nóng rực của Úy Dương như muốn hòa tan cô. Trời ạ, đây là lần đầu tiên cô thấy ánh mắt cố chấp như vậy!
Tối nay lại phải giải thích một phen với Triển Hồng Viễn rồi.
Hơn 10\' sau, hội đàm kết thúc.
Vũ Nhu là người phụ trách phương diện thiết kế, cho nên cô sẽ tạm thời ở lại "RNR" làm việc, cũng có nghĩa là Triển Hồng Viễn không làm việc gì! Điều này làm cho Vũ Nhu có chút không hiểu.
Phải biết rằng, Triển Hồng Viễn cũng là thiên tài về thiết kế phần mềm!
Cô và Triển Hồng Viễn ăn ý trao đổi ánh mắt, nhìn anh cũng ngi ngờ như vậy, cô cảm thấy hơi đắn đó, quyết định không đem vấn đề này nói ra.
Ở trên địa bàn người ta, cô phản kháng làm gì? Dù sao chỉ ở đây mấy ngày là bọn họ có thể về nước Mỹ rồi.
Úy Dương nhìn bóng hình xinh đẹp kia, đến khi cô rời phòng họp thì tầm mắt còn đuổi theo.
"Cạch!" Thư ký nghi hoặc, cả phòng họp chỉ còn lại anh và Hải Lan, nhưng không có ai nói chuyện.
Úy Dương cúi đầu, suy nghĩ lung tung.
Cô trưởng thành rất nhiều! Không giống trước kia, khi đó cô kiêu ngạo —— bây giờ cô trở nên khôn khéo, vừa thực tế vừa kín kẽ.
Nhìn lời nói cử chỉ bình tĩnh của cô khi thảo luận đến "case", khó trách người ngoài lại đồn đãi như vậy.
Thì ra cô khọc tin học, hèn gì mình tìm không được!
Nhưng tại sao? Trước kia anh từng thấy phiếu điểm của cô, môn khoa học tự nhiên yếu nhất.
Chẳng lẽ cô muốn mình tìm không thấy? Úy Dương khẽ cau mày, vì ý nghĩ này mà cảm thấy không vui,
Còn nữa, cô và Triển Hồng Viễn có quan hệ thế nào? Vừa rồi anh thấy bọn họ liếc mắt lẫn nhau. . . . . .
Lúc này, lời Hải Lan nói cắt đứt suy nghĩ của anh.
"Cậu ấy thật sự đã trở lại. . . . . ." Hốc mắt Hải Lan có chút ướt át, "Vừa rồi tôi còn tưởng là mình đang mơ. . . . . ."
Úy Dương cười khổ, anh cũng cho là vậy. Anh đứng lên, đi tới trước cửa sổ, hít một hơi thật sâu.
"Úy Dương, rồi tại sao cản tôi? Chẳng lẽ anh không muốn giải thích rõ ư?"
"Tôi rất hiểu Vũ Nhu, cô ấy luôn luôn công tư rõ ràng, tôi quyết định tìm cô ấy nói sau."
"Rốt cuộc thì anh cũng chờ được cô ấy rồi, tôi cũng không cần đau lòng như vậy nữa. . . . . . A! Tôi muốn trở về nói cho Kiến Hoa biết!" Hải Lan vui mừng cười nói.
Úy Dương vẫn đứng yên, nói với cô: "Cô đi đi, nói với thư ký hủy bỏ tất cả cuộc họp, tôi cần chút thời gian để làm một số chuyện."
"Ừ ." Hải Lan vui vẻ ra khỏi phòng họp.
Nhưng trong lòng Úy Dương lại là một mảnh đen tối.
Đã từng, chỉ có mình mới có thể đến gần bên cạnh cô; đã từng, cô chỉ mở cửa trái tim với riêng mình.
Vậy mà — tất cả đã thay đổi.
Úy Dương lại thở sâu một lần nữa : trong lòng vừa lo lắng, lại vừa hưng phấn


Old school Swatch Watches