
Tác giả: Ni Mạt Tiểu Ngư
Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015
Lượt xem: 134620
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/620 lượt.
còn cảm thấy đau đớn hơn. Lòng bàn tay đánh vào mặt cậu ta nhưng lại xé nát trái tim mình.
Tống Dật Tuấn là em ruột của anh, đây là bí mật giữa họ. Năm đó, khi bố mẹ ly hôn, Tống Dật Tuấn theo bố, Doanh Thiệu Kiệt và chị gái theo mẹ, đổi sang họ mẹ. Vừa rồi Tống Dật Tuấn nói câu “anh họ Doanh, tôi họ Tống”, nếu để mẹ ở suối vàng nghe thấy hẳn sẽ rất đau lòng. Doanh Thiệu Kiệt còn nhớ, năm đó, khi mẹ sinh Tống Dật Tuấn đã là sản phụ cao tuổi lại thêm khó sinh, lúc Tống Dật Tuấn khóc oe oe chào đời, mặt mẹ dính đầy nước mắt. Tuy lúc đó anh còn nhỏ nhưng cũng hiểu mẹ đã phải chịu đau đớn như thế nào để sinh ra đứa em trai nghịch ngợm này, mẹ đã rất thương em, mỗi khi thấy mình chành chọe em, lại nhắc: “Thiệu Kiệt, phải nhường em chứ.”
Tuy nhiên, đứa con mà mẹ yêu nhất ấy đã cùng người bố phụ tình tới sống với “kẻ thứ ba” kia. Chuyện này cũng coi như đã xong, không ngờ sau nhiều năm, họ lại vào làm cùng một công ty, Tống Dật Tuấn đã không dựa vào khả năng của mình để cầu tiến, lại học theo bố, bán rẻ bản thân, kết giao với mụ đàn bà lòng lang dạ sói đó nhằm có được địa vị cao sang, thậm chí còn có quan hệ xác thịt, điều khiến anh khinh thường hơn nữa, chính là cậu em này mấy năm qua đã dùng mọi thủ đoạn để vơ vét tiền bạc của Tập đoàn JS đổ vào túi mình và Chu Hâm. Nhưng cho dù như vậy, Doanh Thiệu Kiệt vẫn chưa đánh em trai mình lần nào, chỉ muốn nhân cơ hội điều tra em trai và Chu Hâm, giúp em thoát khỏi vũng bùn tội lỗi. Nhưng Doanh Thiệu Kiệt không ngờ Tống Dật Tuấn đã quên mất mẹ, những lời đại nghịch bất đạo đó, anh tuyệt đối không thể dung tha!
Dần dần, bóng hình Tống Dật Tuấn chỉ còn là một chấm nhỏ, khoảng cách này cũng chính là khoảng cách giữa họ. Tống Dật Tuấn vẫn đứng ở đó, mặc cho gió thổi rối bù mái tóc trước trán, khuôn mặt bỏng rát của anh đã dịu bớt nhưng không phải vì giá lạnh, nắm đấm run run thu vào trong ống tay áo. Giờ đây, tất cả những thứ mình có được như nhà, xe, lương cao chẳng lẽ không phải do mình đã đổ mồ hôi xương máu mới có sao? Vì sao tất cả mọi người, kể cả Doanh Thiệu Kiệt cũng mạt sát mình, phủ định mọi cố gắng của mình, thậm chí còn dồn mình vào chỗ chết, chỉ vì có quan hệ với Chu Hâm?
Từ nhỏ tới lớn, Tống Dật Tuấn chưa có thành công nào thuộc về mình, cho nên nhiều người coi thường anh, còn những ai không coi thường anh chẳng qua chỉ là giả vờ.
Anh tự ti nhưng không khuất phục.
Chuông điện thoại reo nhưng anh không nghe vì tiếng chuông đặc biệt này là của Chu Hâm. Bà ta gọi cho anh bằng điện thoại riêng, điện thoại của cấp quản lý Tập đoàn JS đều chịu sự quản lý của Tập đoàn, cho nên Chu Hâm dùng điện thoại riêng để liên lạc với anh. Anh biết hai ngày nay Chu Hâm đều ở thành phố A, có điều sự xuất hiện của bà ta khiến anh bắt đầu thấy ghê tởm thực sự, đặc biệt là sau khi Tô Duyệt Duyệt xuất hiện trong cuộc sống của anh, cảm giác này càng rõ rệt hơn. Trong xã hội và chốn công sở chẳng khác gì bầu trời đầy sương khói này, anh vẫn có thể nhìn ra ánh sáng khó tìm trong đôi mắt nhỏ bé của cô. Nghĩ tới đây, bất giác rút điện thoại ra định nhắn tin cho cô thì lại nhìn thấy tin nhắn của Tô Duyệt Duyệt: “Ăn no bụng phễnh như cóc, em đang đi dạo với Bồn tắm nhỏ, ngoài trời rất lạnh, anh về đến nhà thì nhắn tin cho em nhé!”
Anh thích cảm giác được quan tâm thật lòng này, bình dị mà ấm áp. Trong gió đêm, vùng má đau rát và bàn tay lạnh cóng càng khiến trái tim anh buốt lạnh, duy chỉ có tin nhắn này làm anh thấy ấm áp. Không biết từ lúc nào, anh đã xem cô như “người vợ” lý tưởng quyết phải theo đuổi bằng được, giống như trong quán lẩu lúc nãy, cho dù mùi thịt dê có ngấy tới cỡ nào nhưng khi nhìn thấy nụ cười thoải mái của cô, trong lòng anh cũng mãn nguyện lắm rồi.
Có cô ở bên cạnh thực sự rất vui, chí ít cũng khiến anh cảm nhận được niềm hạnh phúc trong cuộc sống.
Cuối tuần là sự hoán đổi ngày và đêm của bốn mươi tám tiếng, loáng cái lại đón một tuần mới. Gần tới ngày đi du lịch, nhân viên của bộ phận Quản lý hợp đồng chẳng còn tâm trí đâu mà làm việc, từ sáng sớm đã bàn luận rôm rả chuyện du lịch Lệ Giang, đặc biệt Tiểu Giai vừa in ra một tập tài liệu nói về Lệ Giang, đang phấn khởi định chạy lại máy in để lấy, đột nhiên ngửi thấy mùi nước hoa quyến rũ, ngẩng đầu nhìn, hóa ra là CFO Chu Hâm, sợ bị lãnh đạo khiển trách chểnh mảng công việc, vội vàng nở một nụ cười nịnh bợ, rồi lỉnh sang phòng khác.
Chu Hâm lại không để ý tới cô nhân viên này, trong mắt bà ta chỉ có một người, ánh mắt cũng chỉ dõi về một phía.
“Tiểu Ngô, tôi in tờ khai cho cô xem nhé.” Tô Duyệt Duyệt lại không để ý tới sự xuất hiện của Chu Hâm, như thường lệ bước tới máy in lấy tờ khai vừa in ra, khi cầm tờ khai lên đọc, lại vô tình cầm cả tập tài liệu về Lệ Giang của Tiểu Giai, vừa đặt trả tập tài liệu xuống, Chu Hâm đã đứng ngay bên cạnh cô, nói: “Trong giờ làm việc lại xem thông tin du lịch à?”
“Joe, tập tài liệu này không phải của tôi!”
Lúc này, Tô Duyệt Duyệt mới phát hiện Chu Hâm đang ở trong phòng Quản lý hợp đồng, vội vàng giải thích nhưng Chu Hâm không để ý tới cô, chỉ đi