XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Âm Mưu Nơi Công Sở

Âm Mưu Nơi Công Sở

Tác giả: Ni Mạt Tiểu Ngư

Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015

Lượt xem: 134621

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/621 lượt.

đã có vợ rồi, vì sao còn để Như An Tâm là kẻ thứ ba? Anh ấy... rốt cuộc là loại đàn ông như thế nào?
Bỗng chốc, cô nảy sinh nhiều nghi vấn, những nghi vấn này khiến cô nhớ đến những lời nói của Doanh Thiệu Kiệt, chẳng lẽ cô thật sự hiểu lầm Doanh Thiệu Kiệt? Không, không thể, Tống Dật Tuấn không thể là người diễn kịch, bản thân cô chẳng có gì đáng để anh ấy phải giả vờ theo đuổi. Nhưng giữa anh ấy, Lâm Tử Văn, cả Doanh Thiệu Kiệt nữa, rốt cuộc họ có quan hệ gì?
“Đừng coi tôi chỉ là một con cừu...” Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo vang, kéo Tô Duyệt Duyệt ra khỏi tầng tầng lớp lớp nghi vấn. Là điện thoại của Tống Dật Tuấn, giọng nói vẫn dịu dàng như trước: “Sao rồi? Cừu con của anh đang ở đâu đấy?”
“Cái gì vậy?”
“Mở ra xem sẽ biết.”
Cầm cái túi, Tô Duyệt Duyệt nhìn người ngồi bên cạnh, một nụ cười rạng ngời hiện trên khuôn mặt Tống Dật Tuấn, đôi mắt màu đen sáng lấp lánh. Liếc nhìn gương thấy cô đang nhìn mình, Tống Dật Tuấn bất giác mỉm cười: “Cừu con ngốc nghếch, nhìn gì anh thế?”
“Đâu, em có nhìn anh đâu.”
Tô Duyệt Duyệt vội vàng phủ nhận, bóc gói quà cầm trên tay ra, phải mất hết đến mười giây mới có thể bóc hết lớp giấy gói, mở nắp hộp ra xem thì thấy bên trong chính là chiếc ghim cài áo hình chú Cừu lười biếng mà cô đã nhìn thấy trong cửa hàng trang sức lúc nãy. Hóa ra, người đặt mua chiếc ghim cài áo này chính là anh, sao lúc đó mình lại không nghĩ ra nhỉ? Không ngờ chiếc ghim cài áo hình chú Cừu lười biếng này cuối cùng lại rơi vào tay mình.
“Hiếm khi anh vào cửa hàng dành cho con gái, mọi người nhìn anh cứ như sinh vật lạ ấy, em thấy đẹp thì khen anh vài câu đi.” Tống Dật Tuấn làm ra vẻ đáng thương khiến Tô Duyệt Duyệt không khỏi buồn cười. Để cảm ơn anh về món quà tặng mình, cô bèn cài ngay nó lên áo len. Tống Dật Tuấn lúc này mới thôi không còn làm vẻ khổ sở nữa. Hai người đi xe khoảng hơn mười phút thì dừng lại trước cửa quán Dê béo, đây là một quán ăn chuyên về lẩu, Tô Duyệt Duyệt hơi ngạc nhiên, đây không phải là nơi Tống Dật Tuấn vẫn thích.
Anh thích ăn món Pháp, Italia, Nhật, còn món ăn Trung Quốc, cũng chỉ hợp mỗi món ăn của Quảng Đông, bởi lẽ những nơi có các món này mới yên tĩnh, sang trọng.
“Ăn dê nhé!”
“Chẳng phải anh không thích ăn lẩu sao?” Tô Duyệt Duyệt hỏi, Tống Dật Tuấn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô kéo vào lòng mình: “Anh có nói vậy à?”
Quán lẩu bốc hơi nghi ngút, cửa sổ xung quanh mờ mịt vì hơi nước, người phục vụ dẫn hai người tới chỗ ngồi rồi đưa thực đơn để họ chọn món, ở đây không có khoang riêng biệt, xung quanh ồn ào náo nhiệt, khách khứa trò chuyện rôm rả, mặc sức cười đùa. Tô Duyệt Duyệt vốn cho rằng Tống Dật Tuấn sẽ không thoải mái, chẳng ngờ anh dường như không để ý tới xung quanh, nhanh chóng gọi món để nhân viên phục vụ bưng lên.
“Hai đĩa thịt dê đặc biệt, em thấy ngon không?”
Tống Dật Tuấn đưa tay lên làm điệu bộ như đang ăn thịt dê trêu Tô Duyệt Duyệt nhưng nụ cười của cô có phần chậm trễ. Có lẽ cô đang có tâm sự gì đó, hoặc có hơi nghi ngờ trước sự thay đổi đột ngột của anh. Tống Dật Tuấn thừa kinh nghiệm trong tình trường, càng biết lúc này không nên né tránh mà nên hỏi thẳng cô, chỉ có như vậy mới khiến cô yên tâm về anh.
“Nói xem nào, Cừu con đang lo lắng bị anh ăn thịt à, hay là có tâm sự gì khác? Lông mày chau lại rồi kìa!”
“Đáng ghét, từ lúc nào anh đã gán cho em cái biệt danh quái lạ này vậy?”
“Dường như rất lâu rồi.”
“Rất lâu là bao lâu?”
“Thực ra, bí mật này được giấu rất lâu rồi, từ đời trước, em là Cừu, còn anh là Sói xám.” Tống Dật Tuấn bật cười, dù là vậy, khóe môi cong lên hết cỡ của anh trông vẫn rất đẹp.
“Lôi em ra làm trò đấy à!” Tô Duyệt Duyệt lụng bụng một câu, người phục vụ đặt nồi vào bếp ở giữa bàn, các món tươi sống lần lượt được bê lên.
“Xong rồi, hay là trong lúc chờ nước sôi anh nghe em tâm sự nhỉ?” Tống Dật Tuấn trở lại vấn đề lúc trước, Tô Duyệt Duyệt thấy anh rất thẳng thắng chân thành, bèn hỏi thẳng vướng mắc trong lòng: “Anh có quen Lâm Tử Văn không?”
“Lâm Tử Văn - ông chủ Viện thiết kế Vĩ Kiệt? Có quen.” Tống Dật Tuấn lập tức trả lời ngay, Tô Duyệt Duyệt ngạc nhiên nhìn anh, không ngờ anh chẳng né tránh chút nào, nói thẳng ngay với mình.
“Sao cơ? Đó là một trong những viện thiết kế mà công ty chúng ta chỉ định, mấy năm nay đều làm ăn với nhau, anh ta có quan hệ rất tốt với anh.” Tống Dật Tuấn bổ sung thêm, lý do rất phù hợp.
“Vậy anh và Như An Tâm quen nhau từ lâu rồi phải không? Như An Tâm có phải là bồ của Lâm Tử Văn không?” Tô Duyệt Duyệt hỏi.
Tống Dật Tuấn hơi sững lại, không ngờ Tô Duyệt Duyệt lại hỏi tới vấn đề này, không hiểu rốt cuộc làm sao cô lại biết anh và Như An Tâm quen nhau, hay là từ Shelly, hay là từ bộ phận Nhân sự nhưng thông tin từ đâu không còn quan trọng. Khẽ đằng hắng một tiếng, Tống Dật Tuấn lấy muôi múc một chút canh, nói: “Như An Tâm là bạn của anh, cô ấy cũng là bồ của Lâm Tử Văn. Nhưng anh dùng trái tim của chú sói kiếp trước, sự chân thành của kiếp này để đảm bảo, cô ấy và anh chỉ là quan hệ bạn bè.”
“Ồ, em không nghi ngờ