
Tác giả: Ni Mạt Tiểu Ngư
Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015
Lượt xem: 134581
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/581 lượt.
u Giai đợi tới giờ ăn trưa mới về phòng làm việc. Bữa trưa hôm qua là Tống Dật Tuấn mời, còn hôm nay là ăn tự túc.
“Món Hàn Quốc đó rất ngon, hay chúng ta tới đó ăn nữa đi!” Như An Tâm đề xuất ý kiến với Vu Tiểu Giai và Tô Duyệt Duyệt, Vu Tiểu Giai giữ thể diện không phản bác nhưng Tô Duyệt Duyệt biết món Hàn Quốc không hề rẻ chút nào, đang ngần ngừ, kiếm cớ thoái thác, bỗng nghe thấy Tống Dật Tuấn gọi mình từ trong phòng làm việc, thế là may quá, tìm được lý do không đi, Tô Duyệt Duyệt lập tức nói: “Tôi tới chỗ Kevin đã, hai người đi ăn đi!”
“Cũng được.”
Như An Tâm rõ ràng có vẻ không vui, song nét mặt không lộ hẳn ra, kéo Vu Tiểu Giai rời khỏi phòng làm việc. Tô Duyệt Duyệt đang chuẩn bị tới phòng của Tống Dật Tuấn, chợt nhìn thấy anh ta đi ra ngoài, lúc đi ra còn nhìn ngó xung quanh, dường như không muốn để ai biết về cuộc trò chuyện này.
“Sếp tìm tôi à?”
Tô Duyệt Duyệt lên tiếng trước, trong lòng hơi hồi hộp, sếp tìm mình, hơn nữa còn tìm lúc không có ai. Chỉ nhìn thấy Tống Dật Tuấn hơi mím môi, bước tới phía trước mặt cô, nói: “Sáng nay cô có phát hiện thấy chìa khoá ngăn kéo bàn biến mất không?”
“Chìa khoá ngăn kéo bàn? Phải rồi, hình như tôi để quên ở nhà!”
Sáng nay đến làm, đúng là Tô Duyệt Duyệt không nhìn thấy chìa khoá để mở ngăn kéo bàn, song do máy tính của cô là dạng máy bàn, mọi thứ liên quan đều ở bên ngoài, không cần phải mở đến ngăn kéo nên cũng không để ý lắm, lại thêm buổi chiều đi học lớp bồi dưỡng nghiệp vụ, nên chuyện này cũng chẳng đáng để nhớ. Giờ Tống Dật Tuấn nói ra, cô mới chợt nhớ đến. Nhưng khuyết điểm “đãng trí” kiểu này lại bị sếp biết được, thật chẳng còn mặt mũi nào, bởi vậy cô nói lí nha lí nhí trong miệng. Tuy nhiên vừa dứt lời, Tống Dật Tuấn đã chìa tay ra, chiếc chìa khoá đã nằm gọn trong lòng bàn tay anh ta.
“Ủa? Sao lại ở trong tay sếp vậy?”
“May mà hôm qua tôi phát hiện thấy, cất đi giúp cô, còn nữa, sáng nay tôi đã bóc tờ giấy ghi mật khẩu máy tính dán trên màn hình của cô rồi. Hằng tuần công ty đều kiểm tra, những việc này đều liên quan tới an toàn thông tin của công ty, nếu thông tin bị lấy cắp thì sẽ rất phiền phức. Xem cô kìa, chìa khoá và mật khẩu đều là hai “đối tượng” quan trọng dễ bị lấy cắp thông tin nhất đấy!”
“Hả? An toàn thông tin? Có phải “rất phiền phức” nghĩa là sẽ trừ vào tiền lương không?”
Tô Duyệt Duyệt lần đầu nghe nói có quy định như vậy, mật khẩu dài như thế, nhất thời cô không nhớ nổi mới phải viết ra, còn chìa khoá, cô thực sự cảm thấy chẳng có gì quan trọng cả.
“Lần đầu nhắc nhở cảnh cáo, lần thứ hai mới phạt tiền. Nhưng cô vẫn còn hai cơ hội.”
“Ồ!” Tô Duyệt Duyệt trong lòng cảm kích, rốt cuộc Tống Dật Tuấn đã cho cô thêm một cơ hội, đối với nhân viên mới như cô, đây quả một “ân huệ” quá lớn lao. Cầm lấy chìa khoá trên tay Tống Dật Tuấn, cô cười cười xấu hổ. Tống Dật Tuấn tiện thể hỏi: “Cô ăn cơm ở đâu?”
“Tôi cũng chưa biết.”
“Bên ngoài trời hơi lạnh, hay là tới nhà ăn của công ty đi!”
“Công ty có nhà ăn sao?” Tô Duyệt Duyệt chỉ biết công ty có trợ cấp ăn trưa chứ không biết có nhà ăn. Tống Dật Tuấn thấy bộ dạng ngạc nhiên của cô, lập tức trả lời: “Đương nhiên rồi, giá mỗi suất chính là tiền trợ cấp đó! Có điều, món ăn đơn điệu, không có mấy người ăn.”
“Ồ, hoá ra là như vậy.”
Thảo nào công ty trợ cấp mười tệ, hoá ra là có nguyên do. Tô Duyệt Duyệt nghĩ, trợ cấp đi lại hay trợ cấp ăn trưa, đa phần đều do công ty đã tính toán kĩ lưỡng mới đưa ra, rồi gán cho cái tên “phúc lợi” mỹ miều, chỉ là một hình thức giữ chân nhân viên mà thôi. Thực tế, sống mà dựa vào mấy đồng tiền lương trợ cấp này thì không ổn chút nào. Đương nhiên, không có những phúc lợi này, cô sẽ phải tự bỏ tiền túi nên ngẫm ra cũng thấy “có còn hơn không”.
“Đi thôi, chậm chút nữa là những món ít người ăn nhất cũng chẳng còn.”
Trong mắt Tống Dật Tuấn lúc nào cũng toả ra ánh nắng ấm áp, Tô Duyệt Duyệt rất thích đôi mắt này, càng muốn người yêu sau này của mình cũng có đôi mắt như vậy. Nhớ lại thời đại học, cô đã từng yêu thầm một người, song Mèo con, người có “kinh nghiệm yêu đương đầy mình” đã nói, con gái chủ động thì tình yêu sẽ không bền lâu, được người khác yêu sẽ hạnh phúc hơn là yêu người khác, dù sao lúc đó, cô cũng chưa từng có kinh nghiệm yêu đương gì, chỉ một mực tin lời Mèo con nhưng cuối cùng chàng trai đó đã bị một nữ sinh khác “cướp mất”. Bởi vậy, Tô Duyệt Duyệt đã tổng kết ngắn gọn lại một câu: Kinh nghiệm chỉ là vấn đề cá nhân, không phải là phổ biến.
Cùng Tống Dật Tuấn tới nhà ăn của công ty, Tô Duyệt Duyệt phát hiện thấy người tới đây ăn không ít chút nào, có lẽ do thời tiết chuyển lạnh, mọi người đều ngại đi ra ngoài, vì vậy lựa chọn tới đây ăn cho tiện.
Anh chàng kia cũng ở đây!
Tô Duyệt Duyệt vừa nhìn vào đã thấy Doanh Thiệu Kiệt đang ngồi ăn cùng vài đồng nghiệp ở gần đó, thầm nghĩ, keo kiệt như anh ta chắc chắn không thể đi ra ngoài ăn rồi. Đang mải nghĩ thì Tống Dật Tuấn ở bên cạnh nói: “Ăn mì hay ăn cơm?”
“Anh ăn gì?”
“Ăn cơm.”
“Thế tôi cũng ăn giống anh.” Lần đầu tiên ăn trưa ở n