Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Âm Mưu Nơi Công Sở

Âm Mưu Nơi Công Sở

Tác giả: Ni Mạt Tiểu Ngư

Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015

Lượt xem: 134613

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/613 lượt.

ên đất, mặt trắng bệch, tay run rẩy chỉ vào bụng, Bồn tắm nhỏ đã nhảy ra khỏi lòng cô từ bao giờ, sợ hãi đứng bên cạnh nhìn chủ nhân.
“Mình đau…”
Tô Duyệt Duyệt đỡ Mèo con tựa sát vào người mình, cuống quýt gọi chị giúp việc, rồi gọi cấp cứu 120.
“Sao thế? Trời ơi, sao thế này?” Chị giúp việc vội vàng chạy lên, thấy Mèo con đau đớn kêu la trong vòng tay Tô Duyệt Duyệt, còn Tô Duyệt Duyệt hốt hoảng gọi cấp cứu.
“Ái… đau quá…”



Mối quan hệ vợ chồng giả tạo


Tiếng kêu đau đớn vang lên khắp khu biệt thự, Tô Duyệt Duyệt cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, nắm chặt đôi tay lạnh ngắt của Mèo con. Vì đau quá, Mèo con cũng bấu chặt lấy tay của Tô Duyệt Duyệt, móng tay hằn in trên da thịt cô.
“Tử… Tử Văn…”
“Mèo con, đừng sợ, đừng sợ, có mình ở đây, xe cứu thương sắp đến rồi! Để mình gọi Tử Văn giúp cậu.”
“Anh… anh ấy đang lái xe… đừng… đừng gọi…”
Hai hàm răng Mèo con va vào nhau lập cập nhưng vẫn bảo Tô Duyệt Duyệt đừng gọi cho Lâm Tử Văn, sợ anh ấy đang lái xe sẽ phân tâm. Nước mắt Tô Duyệt Duyệt không ngừng rơi xuống, đến lúc này mà cô ấy vẫn còn nghĩ đến an toàn cho Tử Văn, nhưng việc này có thể không nói với Lâm Tử Văn hay sao? Mèo con cắn răng, lắc đầu một cách yếu ớt. Tô Duyệt Duyệt cảm thấy đau lòng vô cùng, chỉ biết ôm Mèo con thật chặt.
“Nạo… thai?”
“Rốt cuộc cô là người thế nào với bệnh nhân? Sao cái gì cũng không biết thế? Chồng của bệnh nhân đâu?”
Lời nói của y tá vẫn lạnh lùng như cũ, Tô Duyệt Duyệt sụt sịt nói: “Đang, đang trên đường.”
“Khi nào đến?!”
“Tôi cũng không biết.”
Tô Duyệt Duyệt đẩy gọng kính lên, lau nước mắt, trả lời y tá, y tá lại đi vào trong. Tiếng kêu của Mèo con vẫn vọng lại từ bên trong cánh cửa, Tô Duyệt Duyệt nắm chặt bàn tay, vừa hay điện thoại reo lên.
“Anh sắp tới chưa? Mèo con cô ấy… anh…”
“Là, là tôi, cô sao, sao vậy?”
Đầu dây bên kia lại không phải là Lâm Tử Văn mà là Doanh Thiệu Kiệt, Tô Duyệt Duyệt xem lại số gọi đến, đúng là số của Doanh Thiệu Kiệt, cô cắn môi lau nước mắt, sống mũi cay cay: “Không sao.”
Mặc dù nói không sao nhưng giọng nói nghẹn ngào vẫn truyền đến tai người bên kia, Doanh Thiệu Kiệt hỏi: “Cô khóc đấy à?”
“Không, tìm tôi có việc gì?”
“Cô, đừng khóc, cô đang ở đâu?”
“Tôi không khóc thật mà.”
Khi nói, Tô Duyệt Duyệt lại đưa tay lên quệt nước mắt. Từ nhỏ đến giờ, cô luôn là người cởi mở, hướng ngoại, từ lúc học đại học cho đến khi đi làm, cô chưa từng rơi dù chỉ nữa giọt nước mắt khi phải đối mặt với gian khổ, nhưng lúc này đây, cô lại thấy hoang mang tột độ, nỗi sợ hãi phủ kín khắp người. Phụ nữ vốn sinh ra đã yếu đuối, chưa bao giờ cô cảm thấy thiếu một chỗ dựa như lúc này, nếu giờ đây có người ỏ bên cạnh, bất kể là ai, cô sẽ gục vào vai người đó khóc cho vơi đi nỗi đau khổ này.
“Cô ở đâu? Tôi, tôi sẽ tới ngay.”
Đầu dây bên kia dừng lại một lúc rồi lại hỏi Tô Duyệt Duyệt, Tô Duyệt Duyệt lúc này mới nói nhỏ: “Bệnh viện Nhân Dân số 5.”
Anh ta có việc gì gấp cũng không quan trọng nữa, Tô Duyệt Duyệt trả lời một cách vô thức, nhưng sau khi cô nói xong, Doanh Thiệu Kiệt đã vội cúp máy.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, Lâm Tử Văn hộc tốc chạy đến, lúc này, Mèo con cũng được đẩy ra, mặt mày tái nhợt, đầy nước mắt, tóc mai dính bết, nhìn thấy Mèo con, Lâm Tử Văn chỉ ngập ngừng nói được câu: “Xin, xin lỗi em!”, rồi nước mắt cứ thế chảy ra.
Lâm Tử Văn nắm chặt tay Mèo con, cho đến khi cô được đưa vào phòng hồi sức. Phòng hồi sức đặc biệt này là do anh nhờ người quen giúp đỡ, chính vì có mối quan hệ này mà bác sĩ và y tá ở đây đột nhiên thay đổi hẳn thái độ, vẻ mặt tươi cười, nói năng cũng nhẹ nhàng hơn. Lâm Tử Văn chạy đi lo rất nhiều thủ tục, còn Tô Duyệt Duyệt chỉ ngồi im lặng cúi gằm mặt, từ đầu đến cuối không dám nhìn thẳng vào Mèo con, cho đến khi Mèo con giơ tay lên huơ huơ vài cái, miệng kêu ú ớ.
Tô Duyệt Duyệt mới lại gần, tự trách mình, nói: “Mèo con, đều tại mình không tốt, nếu không phải tại mình chạy xuống tầng, nếu không phải vì mình tới nhà cậu, thì chắc chắn cậu sẽ không sao, cậu cứ chửi mình đi, đều do mình không tốt…”
Mèo con yếu đến nỗi không đủ sức trả lời, chỉ lắc lắc đầu, vỗ nhẹ vào người Tô Duyệt Duyệt, Tô Duyệt Duyệt biết cô ấy không trách mình, cũng không oán giận mình, nhưng chính vì không trách không oán giận cô, nên cô càng cảm thấy đau khổ.
“Duyệt Duyệt, Diệu Diệu để anh chăm sóc, em cũng mệt rồi, về nhà nghỉ đi.”
Khi Lâm Tử Văn quay lại phòng bệnh, thấy Tô Duyệt Duyệt ở bên cạnh Mèo con, anh nhẹ nhàng bảo cô về nghỉ ngơi, Mèo con cũng gật đầu, nhưng Tô Duyệt Duyệt không chịu, cô run run nói với Lâm Tử Văn: “Nếu không phải Mèo con đuổi theo em thì cô ấy đã không…”
“Đừng nói thế, nếu không phải em kịp thời gọi 120, lại gọi điện cho anh, không biết Diệu Diệu sẽ thế nào? Nếu trách chỉ có thể trách anh làm chồng mà không chu đáo với vợ, thường ngày không quan tâm đến Diệu Diệu.” Nói rồi, Lâm Tử Văn ngồi xuống bên cạnh Mèo con, cầm lấy đôi tay lạnh ngắt của Mèo con từ trong tay Duyệt Duyệt, nó