
Tác giả: Ni Mạt Tiểu Ngư
Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015
Lượt xem: 134612
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/612 lượt.
cận thị
“Anh đừng nói năng hồ đồ như vậy, Mèo con là bạn tốt nhất của tôi, hai người họ yêu nhau từ thời đại học. Sao có thể sảy thai được chứ?” Tô Duyệt Duyệt rất muốn biện hộ cho người bạn thân của mình. Mặc dù sảy thai cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát nhưng cô lại cố chấp cho rằng đối với một cặp vợ chồng hoàn hảo khiến người khác ngưỡng mộ như vậy sẽ không bao giờ có chuyện sảy thai.
“Là tôi nghe, nghe y tá nói, khi đợi, đợi cô. Chuyện giữa vợ chồng họ, cô là, là bạn thân, cũng chưa chắc đã, đã hiểu hết.”
“Nhưng cũng biết nhiều hơn anh. Mèo con rất tốt bụng, khi còn học đại học, Tử Văn đã theo đuổi cô ấy, tình yêu giữa họ rất đẹp, từ trước đến nay chưa bao giờ cãi nhau, Tử Văn rất nhường nhịn cô ấy, cô ấy cũng rất biết quan tâm đến cảm nhận của Tử Văn.”
“Việc trong nhà họ, chỉ có họ là, là rõ nhất.”
Doanh Thiệu Kiệt không thèm để tâm tới phân tích theo cảm tính của Tô Duyệt Duyệt, tiếp tục nói ra quan điểm của mình, Tô Duyệt Duyệt không muốn nói chuyện với anh ta nữa, liền bĩu môi nhìn ra ngoài cửa sổ. Dòng xe cộ qua lại tấp nập, những người đi trên đường kia chẳng hề dừng lại hay có bất cứ sự thay đổi nào trước sự cố đau thương của một ai đó bên cạnh họ, cũng giống như trái đất tuyệt đối sẽ không ngừng quay khi thấy thiếu đi một người hay có ai đó đang giãy giụa trong đau khổ. Lúc đầu, trong lòng Tô Duyệt Duyệt còn có chút đối nghịch với lời nói của Doanh Thiệu Kiệt, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy anh ta nói cũng có lý.
Thực ra, đến nhà ai thì cũng chỉ có hai người một nam một nữ ở trong một phòng, có điều Tô Duyệt Duyệt cảm thấy về nhà mình sẽ yên tâm hơn một chút, đôi khi, phụ nữ luôn dùng phán đoán của mình để đánh giá một số vấn đề lý tính. Doanh Thiệu Kiệt là một người đàn ông lý tính, anh không đồng ý với lời đề xuất của Tô Duyệt Duyệt, khi cô vừa nói xong, liền chêm vào mấy câu đánh giá: “Nhà cô, nhà tôi, nhà chúng, chúng ta…”
“Này, không phải nhà chúng ta, nhà anh là của anh, nhà tôi là của tôi, sao lại biến thành nhà chúng ta? Thật là, được rồi, không đùa với anh nữa, anh đi cất xe đi, anh cũng đã biết nhà tôi rồi, tự lên nhé.”
Tô Duyệt Duyệt ngắt lời Doanh Thiệu Kiệt, bước ra khỏi xe, Doanh Thiệu Kiệt không nói lời nào, lái xe ra bãi đỗ. Tô Duyệt Duyệt vội vã trở về nhà mình trước, còn chưa kịp dọn dẹp gì, đã thấy Doanh Thiệu Kiệt bấm chuông cửa.
Mở cửa ra, Tô Duyệt Duyệt đang định nói: “Anh đi gì mà nhanh thế?”, đã thấy Doanh Thiệu Kiệt tay xách lỉnh kỉnh nào là nồi lẩu điện, nào là rau đi vào phòng khách. Anh ta đi phăm phăm vào phòng khách như thể đã quen thuộc nơi này lắm rồi, đặt đồ lên bàn, nói: “Dọn dẹp, sạch sẽ đi.”
“Anh làm gì vậy, mang những thứ này tới làm gì?”
“Không phải nấu, ăn, ăn lẩu.”
“Hả?”
Tô Duyệt Duyệt vẫn còn đang nghĩ về Mèo con, cô hơi sững lại trước những hành động này của Doanh Thiệu Kiệt nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại trạng thái bình thường.
“Cô ăn tương hải sản, hay, hay tương ớt?”
“Tương ớt đi.”
Tô Duyệt Duyệt lau bàn, nhân tiện rót đầy hai cốc nước. Doanh Thiệu Kiệt chuẩn bị rất nhanh, bắc nồi, đổ nước, chế nguyên liệu, loáng cái đã xong, cứ như thể anh ta chính là chủ nhân của ngôi nhà này vậy.
“Anh cởi áo ra như vậy không lạnh sao? Để tôi đi bật quạt sưởi ấm.” Tô Duyệt Duyệt thấy Doanh Thiệu Kiệt cởi áo để chuẩn bị đồ ăn, lập tức quay người đi vào trong phòng bật quạt sưởi ấm, miệng cằn nhằn: “Chủ ngôi nhà này rất kẹt sỉ, giống hệt anh, ngay cả điều hòa cũng không lắp.”
“Không, không sao, ăn lẩu sẽ hết lạnh ngay.”
Doanh Thiệu Kiệt thoáng chút ngại ngùng, thấy Tô Duyệt Duyệt bật quạt sưởi, liền gọi cô mau ra ăn. Nồi lẩu bốc hơi nghi ngút, hơi ấm nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng, ăn vào một lúc đã thấy người ấm lên rất nhiều. Tô Duyệt Duyệt cũng là người thích ăn lẩu, chỉ có điều không biết là do đói quá hay tâm trạng không thể vui lên được mà cảm thấy mùi vị của nồi lẩu kém ngon hơn bình thường.
“Đừng nghĩ nhiều, nhiều nữa. Chuyện, chuyện đó chẳng liên quan gì đến cô cả.”
“Ăn xong tôi sẽ gọi điện cho Tử Văn hỏi xem sao.”
Tô Duyệt Duyệt không yên tâm về Mèo con, tronglòng luôn cảm thấy lo lắng, tình cảnh lúc sáng lại hiện rõ mồn một trước mắt cô, tự nhiên mọi suy nghĩ trong đầu và lời nói ra đều liên quan mật thiết đến truyện này. Doanh Thiệu Kiệt khẽ thở dài rồi không nói thêm lời nào nữa.
Ăn lẩu xong tầm khoảng ba rưỡi, Tô Duyệt Duyệt đang định dọn dẹp bát đĩa rồi gọi điện thoại nhưng chẳng may lại để tay chạm vào thành nồi, ngón tay lập tức bỏng rát.
“Ái! Chết rồi, phồng rộp lên rồi!”
Còn chưa kịp thực hiện bất cứ biện pháp bảo vệ nào , trên ngón tay đã phồng lên một mụn nước, chau tít mày lại, Tô Duyệt Duyệt nghiến răng nói: “Tôi phải lấy kim chọc vỡ mới được.”
“Không đau sao?”
Doanh Thiệu Kiệt lập tức bước lên, chặn Tô Duyệt Duyệt lại, Tô Duyệt Duyệt không hiểu, ngẩng đầu nhìn anh ta, nói: “Mụn bỏng không chọc ra thì sao mà khỏi được? Ngày mai còn phải làm việc nữa! Hai tuần trước đều đi nghe tập huấn, khó khăn lắm mới được nhận vào làm chính thức, sao có thể để