
Tác giả: Ni Mạt Tiểu Ngư
Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015
Lượt xem: 134615
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/615 lượt.
uyên nhân nào khác mà Shelly chỉ nói nhanh trong hai mươi phút. Khi Tô Duyệt Duyệt trở về ghế ngồi của mình, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì Tiểu Ngô đã bước đến nói với cô: “Tôi chỉnh sửa lại một chút các tài liệu quan trọng, chiều sẽ đưa cho cô.”
Tô Duyệt Duyệt gật đầu, công việc mới sẽ phải nỗ lực nhiều, nếu không nỗ lực, sao có thể trụ vững đây? Mặc dù Tô Duyệt Duyệt cũng không đồng tình với thái độ ban nãy của Shelly, nhưng cô cũng tận mắt nhìn thấy bộ phận Quản lý hợp đồng có vẻ rất có thế lực, ngay cả bộ phận Kinh danh cũng không coi ra gì. Sau này làm việc tự khắc sẽ thoải mái hơn.
Tống Dật Tuấn đi họp rất lâu, tới trưa mà vẫn chưa thấy về, vì mấy ngày trước ăn trưa đã tiêu mất khá nhiều tiền nên trưa nay Tô Duyệt Duyệt quyết định ăn cơm ở nhà ăn của công ty. Khi bước vào cầu thang máy, bên trong có ba người phụ nữ đang nói chuyện.
“Kevin mạnh thật!”
“Edward thật xui xẻo.”
“Được rồi, đừng nói nữa.”
Một người phụ nữ lớn tuổi nhất trong số ba người thấy Tô Duyệt Duyệt bước vào thang máy, liền chau mày, liếc mắt tỏ ý nhắc nhở hai người còn lại. Tô Duyệt Duyệt biết ý đứng sát vào một góc, đến khi thang máy đến tầng nhà ăn, cô mới mỉm cười bước ra. Bụng réo ùng ục, mặc dù thức ăn trong nhà ăn trình bày không đẹp mắt cho lắm nhưng mùi vị lại rất ngon. Tô Duyệt Duyệt vội vàng đi vào trong, vừa bước qua cửa, bỗng trượt chân ngã đánh “uỵch” một tiếng xuống sàn.
Nền gạch mùa đông chẳng hiểu sao lại trở nên cứng một cách khác thường như vậy, “ái ui” Tô Duyệt Duyệt kêu toáng lên theo bản năng, nhưng lại chẳng có ai đến giúp, ngược lại chỉ nhận được những ánh mắt hiếu kỳ. Ở một nơi đông người như vậy, hấp ta hấp tấp bước vào, trượt ngã một cú đau điếng mới nhìn thấy trên cửa treo lù lù một tấm biển báo “Sàn trơn, cẩn thận trượt ngã”, thảo nào chẳng ai ra giúp là phải rồi.
Đã không được ai giúp, ngược lại còn giống như một anh hề, bị bao cặp mắt đổ dồn săm soi. Chiếc kính ngoắc vào một bên tai lủng lẳng, hai mắt nhìn mờ mờ, thấy hình như có người đang tiến lại phía mình, có điều còn chưa kịp nhìn rõ là ai thì đã thấy mình được kéo lên, một giọng nói ấm áp vang lên bên tai: “Ngã có đau không?”
“Ơ!”
Quay đầu nhìn sang, người đỡ cô dậy là Tống Dật Tuấn, thầm oán tại sao mình lại đen đủi như vậy? Cơm còn chưa kịp ăn đã “vồ ếch” rồi, như vậy cũng chẳng sao nhưng lại bị sếp nhìn thấy, mà nếu nhìn thấy mình tự đứng lên được còn đỡ, đằng này lại để chính sếp dìu dậy. Tô Duyệt Duyệt phủi phủi mông, ngượng ngùng nói: “Tôi, tôi không sao, cảm ơn!”
“Cô đi lại có vẻ khó khăn, để tôi dịu cô sang bên cạnh ngồi nghỉ một lát.”
Tống Dật Tuấn dìu Tô Duyệt Duyệt vào nhà ăn, tìm một góc và mang lại một chiếc ghế tương đối mềm, Tô Duyệt Duyệt nhăn nhó ngồi xuống, có điều mông vừa chạm xuống mặt ghế, bỗng giật thót người lên vì đau.
“Muốn ăn cơm hay ăn mì, để tôi mua.”
“Không cần đâu, tôi mua được, tôi cũng mang theo thẻ.”
Tô Duyệt Duyệt muốn đứng dậy nhưng lập tức bị Tống Dật Tuấn ấn xuống, nụ cười ấm áp thân thiện khiến cô cảm thấy ngại ngùng, chưa kịp lựa chọn thì đã nghe thấy Tống Dật Tuấn quyết định: “Hay là mua cơm nhé!”
Tô Duyệt Duyệt còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy anh chàng vận com lê, đi giày bóng loáng chen vào trong đám đông xếp hàng, bất chợt đưa mắt nhìn về một góc nhà ăn, đã thấy Doanh Thiệu Kiệt ngồi ở đó từ bao giờ. Anh ta cũng ăn cơm ở đây sao? Lúc nãy mình bị ngã, không biết anh ta có định chạy lại đỡ không, chắc là không rồi, anh ta nhất định không có ý chạy lại đỡ mình. Mình ngã một lúc lâu như vậy, nếu anh ta muốn đỡ thì đã đến rồi. Một kẻ tham ăn như Doanh Thiệu Kiệt đâu thèm để ý đến việc mình bị ngã chứ. Nhưng Tống Dật Tuấn thì khác, nụ cười ấm áp luôn thường trực trên môi, khiến cô cảm thấy rất gần gũi, không có vẻ hống hách, cao ngạo thường thấy ở người lãnh đạo, chợt nhớ tới lời nói của Vu Tiểu Giai, Tống Dật Tuấn là người đẹp trai số một trong JSCT, Tô Duyệt Duyệt bất giác cảm thấy hơi bối rối trong lòng.
Môi trường làm việc “loạn trong giặc ngoài”
“Cô thấy đỡ hơn chưa?”
“Đỡ nhiều rồi ạ!”
Sau khi ăn xong, Tống Dật Tuấn mặc kệ những ánh mắt đang đổ dồn về phía hai người họ, dìu Tô Duyệt Duyệt trở về văn phòng nhưng văn phòng không giống như ở nhà ăn, những người ở đây Tô Duyệt Duyệt đều quen hết, ánh mắt của những đồng nghiệp cùng phòng đổ dồn lại sẽ gây nên “sức công phá” vô cùng lớn. Huống hồ hành động của Tống Dật Tuấn lại có chút thân thiết, một tay ôm vai, một tay đỡ cánh tay cô, dù người khác không nghĩ ngợi chuyện này nhưng cũng cảm thấy mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới rất gần gũi, e rằng gần gũi đến mức có thể bao che, giúp đỡ trong công việc.
Trong phòng Quản lý hợp đồng, có người ngẩng đầu nhìn lướt qua, có người nhìn chằm chằm như thôi miên, mãi tới khi Tống Dật Tuấn rời khỏi chỗ ngồi của Tô Duyệt Duyệt, những ánh mắt kia mới dần dần tản ra.
“Cô làm sao thế?” Như An Tâm hỏi.
“Vậy tôi sẽ tự làm, có vấn đề gì sẽ hỏi chị sau.”
“Ok, tôi bận chút việc.”
Tô Du