
Tác giả: Nặc Phong Nhi Hành
Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015
Lượt xem: 1341686
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1686 lượt.
g miếng cơm, vừa hướng về phía Trâu Hồng nói: “ Hôm nay em đi nộp tiền thẻ xe buýt. Sáng sớm nên có nhiều người xếp hàng ở máy tự động trả tiền cho nên em đi thẳng đến chỗ người tính tiền. Em cầm 50 đồng từ từ đi tới, hình như tên nhóc kia vẫn còn chưa tỉnh ngủ, ra dấu 5 cái với em, em gật đầu ra hiệu OK.”
Trâu Hồng không lên tiếng, nhìn An An ý bảo cô tiếp tục đi.
An An trợn mắt: “Kết quả nó đưa em 30 cái…”
Phốc. . . . . .
Ăn cơm xong, trên đường quay trở lại thì gặp Trình Tiêu Diệc đang đi tới. Cũng như thường ngày, Trình Tiêu Diệc mỉm cười gật đầu chào, An An bĩu môi. Trâu Hồng cảm thấy thái độ này của An An là không đúng. Mặc dù tính tình của con bé này tuy có bướng bỉnh một chút, nhưng luôn đối xử với người khác có chừng mực, vậy mà không hiểu vì sao mỗi lần gặp Trình Tiêu Diệc là mặt mày đổi sắc?!
“Không phải em ghen tị người ta xinh đẹp hơn em chứ!” Chỉ có khả năng này thôi.
An An chỉ chỉ mặt mình: “Em có gì thua kém chứ?” Quả thật, tuy rằng An An không có vẻ đẹp trời sinh từ trong bụng mẹ của Trình Tiêu Diệc, nhưng cô thật sự không thua sút, làn da trắng nõn, gương mặt trẻ con, mắt to linh động.
“Vậy tại sao cả ngày lẫn đêm, em cứ giống như nhìn thấy kẻ thù vậy?”
". . . . . ." Bộc lộ rõ ràng vậy sao?
Hôm nay vừa mới tan sở làm, Uông Thanh Mạch gọi điện thoại tới. An An cho rằng anh vẫn còn đang ở quân khu, ai ngờ người kia đang đứng chờ ngay cửa ra vào. An An thu dọn đồ đạc, chạy vội ra ngoài.
Xe Jeep của Uông Thanh Mạch đang đậu ở cửa chính đơn vị. An An vội vàng chui vào trong xe, ôm choàng cổ Uông Thanh Mạch, ‘chụt chụt’ hôn lên môi anh mấy cái.
“Nhớ chết đi thôi! Tại sao trở về?”
“Về làm tổng kết diễn tập, có thể ở lại vài ngày.” Uông Thanh Mạch vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ bé bởi vì vui vẻ mà đang cười toét miệng của An An.
Hai người tìm chỗ giải quyết bao tử trước rồi trở về nhà.
Vừa vào tới cửa, Uông Thanh Mạch liền ôm chặt cơ thể của An An, xoay người, ép cô lên ván cửa. An An hết hồn, hét lên một tiếng, đôi môi kia liền nuốt trọn âm thanh của cô vào bụng.
Nụ hồn tinh tế mà lại cuồng bạo, quậy phá đến nổi gần như An An hít thở không vào. Đầu lưỡi bị mút đau nhói, ngón tay An An bấu chặt bả vai của Uông Thanh Mạch, giống như nửa kháng cự, nửa mời mọc.
Hơn nửa tháng không gặp, diễn tập gấp rút e rằng không có thời gian phân tâm. Diễn tập vừa kết thúc, hình bóng vợ yêu liền cuốn trọn cả trái tim, khiến anh không thể không trở về Bắc Kinh một ngày trước dự định.
Tháng mười một, thời tiết bắt đầu se lạnh. Mấy ngón tay lạnh lẽo đang bấu víu cổ áo của Uông Thanh Mạch lập tức buông lỏng, đi dò vào bên trong áo, tìm được hơi ấm truyền ra từ da thịt nóng bỏng rắn chắc của anh.
Hơi lạnh trên đầu ngón tay lúc nhẹ lúc nặng sờ soạng, Uông Thanh Mạch hưởng thụ hừ nhẹ. Anh đưa tay luồn vào trong quân trang của An An, xoa bóp đôi gò bồng mềm mại kia.
Uông Thanh Mạch vùi đầu vào cần cổ của An An, mút mút nhẹ, sau đó trườn một đường xuống cổ áo đang mở rộng, liếm mút bầu ngực mềm mại no đủ vểnh cao của An An.
“Ưm…” An An cắn môi, rên lên một tiếng, ngón tay bấu chặt vào da thịt của người đàn ông. Đến khi áo lót bị cởi bỏ, bàn tay to lớn đẩy lên, viên hồng mai đứng thẳng đã sớm bị người ta ngậm chặt.
“Aaa! Không được hôn ở đó!” An An kêu lên một tiếng. Tuy rằng hưởng thụ, nhưng đây chính là giày vò người ta. Cái loại kích thích kịch liệt này khiến toàn thân nổi da gà, dựng tóc gáy.
Uông Thanh Mạch không để ý đến sự giãy giụa của An An, một tay giữ chặt cơ thể ngọ ngoạy của An An, tay kia bắt đầu cởi bỏ quân trang của cô. Vài giây sau, An An còn lại không bao nhiêu đồ, nói đúng hơn thì chỉ còn một chiếc áo khoác, khoác trên người để tránh trần truồng hoàn toàn.
Tuy rằng lúc này không khí đã dần dần ấm lên, nhưng thật không thích hợp với việc lõa thể. Huống chi, biệt thự này có cửa sổ sát đất rất lớn, cô cũng không muốn diễn phim sex cho người khác xem.
“Trở về phòng, trở về phòng.” An An vỗ vỗ ông xã đã ở trong trạng thái ‘tiến vào’, vội vàng nói, để tránh cho anh thành lập ‘trận địa diễn tập’ ngay tại đây, mà cô chính là mục tiêu ‘diễn tập’ của anh!
Uông Thanh Mạch nâng cơ thể của An An lên, ôm vào lòng rồi trở về phòng. Anh ném cô lên giường, đè cô ra, bàn tay không ngừng vuốt ve lui tới trên hông của An An. Da thịt nhạy cảm như một mãnh đất bị người ta biết rõ trong lòng bàn tay. Mỗi cái vuốt ve khiến An An run rẫy, mỗi cái xoa bóp khiến An An rên rỉ. Tất cả đều ăn sâu vào lòng của Uông Thanh Mạch.
Ngón tay của Uông Thanh Mạch lượn một vòng trên da thịt mỹ miều của An An. Đường cong chữ S hoàn mỹ tuyệt đẹp hiện ra trước mặt người đàn ông.
An An đã động tình, ánh mắt long lanh xao động nhìn thẳng đáy mắt Uông Thanh Mạch. Cơ thể uyển chuyển uốn éo theo nhịp điệu vuốt ve của người đàn ông, lúc yêu kiều, lúc quyến rũ.
Sức lực trên tay Uông Thanh Mạch càng ngày càng mạnh. Tay kia bắt đầu cởi bỏ cà vạt và những thứ dư thừa trên người mình ra.
An An cầm lấy cánh tay của