The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ẩn Giấu Tình Yêu

Ẩn Giấu Tình Yêu

Tác giả: Nặc Phong Nhi Hành

Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015

Lượt xem: 1341670

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1670 lượt.

hi Trình Tiêu Diệc tốt nghiệp đại học trở về, cô vẫn ở chung với ông bà nội. Cho nên, Dương Tử muốn đưa cô về, thì phải chạm mặt với thủ trưởng. Hơn nữa đã trễ như thế này, khỉ gió gì thế này đây không biết nữa!
Dương Tử gãi gãi đầu, thở dài, đành phải đưa về thôi chứ biết làm sao!
Trước cửa đại viện quân đội, Dương Tử phải gọi điện thoại, trình ra giấy tờ chứng nhận, nhân viên bảo vệ mới cho anh đi vào.
Trình Tiêu Diệc đã hoàn toàn bất tỉnh, mặc cho Dương Tử lăn lộn cô cỡ nào cô vẫn không tỉnh lại. Anh chỉ còn có thể nhắm mắt ôm người vào cửa.
Bà nội của Trình Tiêu Diệc đợi ở cửa ra vào, nhìn cháu gái: “Ồ, Dương Tử!”
Dương Tử gật đầu xin lỗi: “Bà nội!”
Hai người lên tiếng chào hỏi. Ông nội của Trình Tiêu Diệc từ trên lầu đi xuống. Dương Tử vừa nhìn thấy người, mặc dù đang ôm Trình Tiêu Diệc, anh cũng ‘bành’ một phát, đứng nghiêm: “Chào thủ trưởng!” Giơ tay chào là không thể nào, trừ khi ném cháu gái người ta từ trong lòng mình ra.
Ông cụ Trình gật đầu một cái, chỉ chỉ Trình Tiêu Diệc ở trong lòng Dương Tử: “Sao Tiểu Diệc lại ra nông nổi này? Người toàn mùi rượu!”
“Thật xin lỗi thủ trưởng! Cũng là lỗi của cháu, Tiểu Diệc uống quá nhiều!”
Cơ thể Dương Tử đứng thẳng tắp, Trình Tiêu Diệc bắt đầu cảm thấy cánh tay cứng rắn như thép cấn cấn khó chịu, không thoải mái, cong người lại. Lúc này Dương Tử mới nhớ ra: “Thủ trưởng, cháu nên mang cô ấy về phòng trước ạ!”
Dương Tử mang Trình Tiêu Diệc về phòng, để người nằm xuống giường xong liền đi xuống lầu. Đi vào phòng khách, đứng trước sô pha, ‘bành’ một cái thi lễ kiểu quân đội: “Thật xin lỗi thủ trưởng, quấy rầy ngài nghỉ ngơi!”
Sau khi Dương Tử đi rồi, bà nội Trình Tiêu Diệc đắp chăn xong cho cô rồi xuống lầu. Quan sát vẻ mặt của chồng mình: “Chà, ông xem chuyện gì xảy ra thế?”
“Còn chuyện gì xảy ra nữa, cháu của mình uống quá chén, được người ta đưa về thôi, không phải là chuyện bình thường lắm sao?”
“Tôi không tin! Nhất định là có chuyện gì giữa hai người bọn họ! Tiểu Diệc của chúng ta đã chịu nhiều uất ức trong mấy năm nay với thằng nhóc nhà họ Uông kia rồi. Con bé lại không thể tâm sự với chúng ta, chỉ có thể tự mình khổ sở. Tôi xem thằng bé Dương Tử này không đến nổi nào. Đã hai năm rồi chúng ta không gặp cậu ấy, chậc chậc, càng lúc càng ra vẻ đàn ông rồi.”
". . . . . ." Lòng dạ đàn bà, ông cụ Trình hết ý kiến.






Khi An An tỉnh lại thì đầu cô đau buốt, rồi lại phát hiện toàn thân mình đau nhức, trong lòng thầm mắng Uông Thanh Mạch. Cái tên đàn ông chết bầm kia, thừa dịp mình uống quá nhiều, hành hạ cô ra nông nổi này.
Gượng người leo xuống giường, cô vào phòng tắm rửa mặt, sau đó mặc bộ quân trang vào, đi xuống lầu.
Uông Thanh Mạch đã đi rồi. Ấn tượng còn lại từ tối hôm qua là cô được người đàn ông của mình đỡ lên xe, những chuyện xảy ra sau đó đều không còn nhớ nữa.
Thời gian vẫn còn sớm, có một nhà hàng ăn sáng cách đó không xa, An An ăn sáng xong đón xe tới đơn vị.
Cả ngày hôm nay, An An không gặp Trình Tiêu Diệc, trong lòng suy đoán, chắc là ở nhà phản tỉnh rồi. Buổi chiều, cô gọi điện cho Uông Thanh Mạch, đối phương đang bận họp, không nói nhiều rồi cúp điện thoại.
An An sửng sốt, tại sao lại muốn đi quân đoàn 38: “Cậu ở quân đoàn 27 như thế nào? Tại sao lại muốn tham gia quân đoàn 38?”
“Ai da, cậu đừng hỏi! Giúp tớ nói một tiếng với quân trưởng Uông đi!” Ánh mắt của Chu Mộc Mộc chớp chớp, thái độ có chút gì đó không được tự nhiên.
“Cậu xin lệnh điều đi là được rồi!” Chuyện này là việc của bộ chính trị, liên quan gì tới Nham Tử chứ!
“Tớ xin rồi, nhưng bị quân trưởng Uông trả lại thì phải?”
“Cái gì?” An An đang uống ngụm nước, thiếu chút nữa là sặc ra. Cả quân đoàn có hơn mười ngàn người, Uông Thanh Mạch sẽ không quản những chuyện nhỏ nhặt này chứ? “Nham Tử không rảnh rỗi như vậy chứ!” Rõ ràng An An đang mắng chồng mình làm việc không đàng hoàng đây.
Chu Mộc Mộc nghiêm túc gật gật đầu: “Thật, lệnh điều động bị bác bỏ, nói là quân đoàn 38 không thiếu ký giả. Cậu giúp tớ nói dùm một tiếng được không?”
An An để chén nước xuống, nghiêng người về phía trước, cẩn thận dò xét khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng của Chu Mộc Mộc: “Trước tiên cậu phải nói cho tớ biết tại sao phải đi quân đoàn 38? Quân đoàn 27 không phải ngốc để cậu trở lại Bắc Kinh.”
Đôi lông mày thanh tú của Chu Mộc Mộc nhíu lại: “Cậu đừng hỏi có được không? Về sau sẽ nói cho cậu biết.”
An An nhíu mày: “Hừ, không lẽ có tình nhân ở quân đoàn 38? À, không đúng, không phải là cậu đã có bạn trai rồi sao?”
“Chia tay rồi!”
“Tớ choáng, tốc độ này!” An An suy nghĩ một chút nói: “Được, tớ sẽ nói dùm một tiếng với Nham Tử cho cậu. Vừa đúng lúc anh ấy đang ở Bắc Kinh, có lẽ hai ngày nữa sẽ đi. Có được hay không tớ không dám bảo đảm. Cuối tuần này tớ đi Quảng Châu rồi, có thể sẽ không có thời gian.”
“Cậu đi Quảng Châu làm gì?”
“Không phải là vì viện nghiên cứu chứ là gì! Trước kia cũng là người của các quân khu, lần này chủ nhiệm nói muốn phái người tron