Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ẩn Giấu Tình Yêu

Ẩn Giấu Tình Yêu

Tác giả: Nặc Phong Nhi Hành

Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015

Lượt xem: 1341625

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1625 lượt.

thì làm phiền người đưa ra giấy chứng nhận.”
“Chuyện nhà!” Giấy chứng nhận, giấy chứng nhận cái đầu anh! Tâm tình An An không tốt, giọng nói có chút sắc bén.
Nhân viên bảo vệ vừa mới nghe chữ ‘chuyện nhà’ thì ngây ngẩn cả người, đây là ‘chuyện nhà’ của người nào?
An An tực giận nói nhanh: “Nhanh lên cho tôi vào, hoặc là kêu anh ấy ra đây!” Vừa dứt lời, An An lại cảm thấy trong bụng quay cuồng một hồi, nghiêng đầu qua một bên, nôn thốc vài cái.
An An thầm nghĩ, đặc biệt gì chứ, mang thai phải bị tội như thế này! Vì sao không để đàn ông mang thai, vì sao cái tội này phải để cho phụ nữ gánh, thật bất công! Đàn ông thoải mái xong thì đàn bà phải gánh vác hậu quả, thật không thể nào tha thứ cho tên đàn ông chết tiệt kia.
“Thủ trưởng à, người là người nhà của ai?” Thật ra, câu anh ta muốn hỏi chính là, người là người nhà như thế nào?
Nhưng An An càng nghe lại càng không thoải mái: “Uông Thanh Mạch còn có mấy bà vợ hả?”
Anh lính vừa nghe xong, chẳng lẽ đây là vợ của quân trưởng? Nhưng anh lại có chút không tin, nếu như là vợ của quân trưởng thì tại sao lại không gọi điện trực tiếp cho quân trưởng?
“Không thấy tôi từ bộ Tham mưu tới sao? Mắt anh nhìn lên trời hả? Tôi tìm Uông Thanh Mạch mắc mớ gì tới anh? Anh tránh ra nhanh một chút cho tôi, nếu không đừng trách bà cô đây ra tay thu thập cả anh luôn đấy.”
An An cũng không thèm gọi điện thoại cho Uông Thanh Mạch, thiếu chút nữa là ra tay với nhân viên bảo vệ ngay tại cửa. Đột nhiên quân bộ có chiếc xe quân đội từ bên ngoài trở lại, chạy tới trước cửa, quay kiếng xe xuống: “Cảnh vệ, cậu ở đây lăng nhăng cái gì thế?”
An An vừa nghe thấy, đúng rồi, giọng nói của Lâm Tiếu.
“Vị thủ trưởng này muốn tìm quân trưởng.”
An An tức giận, gầm lên một tiếng: “Lâm Tiếu, cậu xuống đây cho tôi!”
Cứ như vậy, An An kêu một tiếng, Lâm Tiếu liền hiểu ra, mở cửa xe, chạy tới trước mặt An An: “Tôi hỏi bà cô, tại sao cô lại ở đây? Vì chuyện gì mà nóng tính như vậy!”
“Tôi tới tính sổ với Uông Thanh Mạch.” An An tức giận, trừng mắt, hét lên.
Nhân viên bảo vệ nghe thấy, đổ mồ hôi hột, nữ thủ trưởng này quá hung dữ rồi.”
“Hả, đây là chuyện gì? Lên xe đi, tôi đưa cô đi.” Lâm Tiếu quay đầu lại liếc nhìn nhân viên bảo vệ: “Đây là vợ của quân trưởng chúng ta. Về sau lanh lợi một chút!”
Mồ hôi hoàn toàn ướt đẫm trên người anh bảo vệ. Má nó, quân trưởng anh minh thần võ của chúng ta tại sao lại nhìn trúng một mụ dạ xoa như thế chứ!
Hôm nay An An hoàn toàn không nghĩ đến mặt mũi của chồng, không chịu lên xe, nhìn Lâm Tiếu nói: “Bắt anh ấy xuống đây cho tôi.”
“Cô bị sao vậy? Người nào chọc cô ra nông nổi này?”
“Cậu chớ xía vào! Hiện giờ tôi đang bốc lửa!” An An không thể nói nữa, càng nói càng nóng, dạ dày lại càng sôi trào. Cô đã sớm mất kiên nhẫn rồi.
“Được được, để tôi gọi điện thoại!” Lâm Tiếu nhìn ra được người kia không có ý tốt, vội vàng cầm điện thoại trong xe lên gọi.
Không bao lâu sau, Uông Thanh Mạch đi ra từ tòa cao ốc của trung tâm chỉ huy, theo sau còn có ủy viên Ngụy An và Dương Tử.
Uông Thanh cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì. Anh xuống tới nơi mà An An cũng không thèm xuống xe, tiến lên mấy bước, mở cửa xe: “Đây là chuyện gì?”
An An thở phì phì, trừng mắt nhìn Uông Thanh Mạch bên cạnh cửa xe, từ từ chuyển chân ra ngoài.
Dương Tử không hiểu nhìn hai người, dùng khuỷu tay đụng đụng Lâm Tiếu: “Ê, chuyện gì thế?”
“Tớ không biết. Gặp An An trước cổng, cô nàng nổi khùng không nhỏ!”
“Không phải là vì Trình Tiêu Diệc nữa chứ?”
“Không phải đã giải thích rõ ràng sao?”
“Nhìn nhìn, lát nữa nói sau.”
Hai người thì thầm vài câu, xác định An An đá một chân ra ngoài, tốc độ rất nhanh, sức lực không nhẹ. Với bản lĩnh của Uông Thanh Mạch, anh lại không tránh né cú đá này, mãnh mẽ đón lấy.
Uông Thanh Mạch sửng sốt, chân mày căng thẳng: “An An, em lại muốn gì nữa đây!”
“Em hỏi anh muốn cái gì! Hôm nay em phải làm thịt anh!” Dứt lời, An An nhảy từ trên xe xuống, nhấc chân đá về phía người đàn ông, hét lớn.
Nhưng lần này Uông Thanh Mạch có chuẩn bị, lắc mình một cái tránh khỏi. An An nhất quyết không tha, hai tay nắm lại, tay phải vung ra, nhắm thẳng mặt của Uông Thanh Mạch, đánh tới.
Uông Thanh Mạch không biết chuyện gì đã xảy ra khiến cô giận dữ như vậy. Nhưng cứ tiếp tục như vậy thì người trong quân đoàn sẽ chế giễu, chung quanh đây không ít người. Ttuy rằng không ai dám xem náo nhiệt một cách trắng trợn, quân đội cũng có kỷ luật của quân đội, mình cũng không ngoại lệ.
Tay phải kìm chặt vai của An An, tay trái xoay người ôm người kia gắt gao trước ngực: “Xong chưa, rốt cuộc có chuyện gì nói mau, không được ra tay, nhiều người nhìn như vậy, còn gì kỷ luật nữa!”
“Chưa xong! Buông em ra! Anh còn kẹp em nữa, em liều chết với anh cho coi!”
Dương Tử nhíu mày: “Chà chà, thật náo nhiệt! Rốt cuộc Nham Tử làm cái gì để cho bảo bối An nổi khùng tới mức này, còn đòi liều mạng sống chết!”
Lâm Tiếu nhún nhún vai.
Uông Thanh Mạch làm sao có thể nghe lời cô, buông cô ra là sẽ bắt đầu nổi cơn lại.


The Soda Pop