Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ẩn Giấu Tình Yêu

Ẩn Giấu Tình Yêu

Tác giả: Nặc Phong Nhi Hành

Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015

Lượt xem: 1341626

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1626 lượt.

An An vùng vẫy, rồi lại bởi vì quá kích động, hơi thở bắt đầu hổn hển, trong bụng nhộn nhạo, cong người nôn khan vài cái.
Uông Thanh Mạch tưởng rằng mình làm cô bị thương, vội vàng buông ra, xoay người vỗ vỗ lưng của An An: “Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái.”
An An nôn vài cái, đưa tay đẩy anh ra: “Anh, kẻ lừa đảo này!”
“Anh lại làm cái gì, anh lừa em khi nào?”
“Cái người lưu manh này!”
“Anh lưu manh cái gì?”
An An khóc lóc thảm thiết, vẻ mặt uất ức. Dương Tử và Lâm Tiếu cũng bắt đầu cảm thấy nhất định là Nham Tử không đúng. An An đã thành như vậy rồi!
Dương Tử cảm thán: “Khẳng định lão Đại đã làm chuyện khốn kiếp gì rồi!”
Lâm Tiếu phụ họa: “Tớ cũng nghĩ giống vậy!”
Ủy viên Ngụy An đã lớn tuổi một chút, khoảng ngoài 40, nhưng cũng không biết chuyện gì, liền cảm thấy tò mò thú vị: “Nhất định có vấn đề.”
Ba người đồng thời gật đầu, trăm miệng một lời: “Có vấn đề.”
An An bĩu môi, nắm kéo quân trang của Uông Thanh Mạch: “Tên khốn kiếp, lưu manh, lưu manh…”
Uông Thanh Mạch không biết làm sao, không thể đánh vợ, cũng không thể mắng, mặc cho đánh, mặc cho mắng cũng không nói lại, còn có vẻ mặt uất ức.
Đánh vài cái rồi không đánh cũng không mắng nữa, cô bắt đầu thở hổn hển. Uông Thanh Mạch có chút hoảng sợ, có phải An An bị bệnh gì không?
“Có phải em bị bệnh không?”
“Thanh niên chết sớm.”
“Đừng nói bừa, bị bệnh đi khám bệnh.”
“Nhìn anh mới có bệnh đó!”
". . . . . ."
Uông Thanh Mạch nhìn cô khó chịu, trong lòng cũng đau, vỗ nhẹ lưng An An, giọng nói dịu dàng: “Bảo bối, em sao vậy?”
An An nghẹn lời, nước mắt rơi lả chả, tiếng khóc nức nở nghẹn ở cổ họng. Tất cả mọi người trở về chỗ cũ một lúc sau.
“Em không muốn còn trẻ đã sớm có thai!”
Dương Tử gật gật đầu: “Còn trẻ sớm, sớm, sớm có thai?” Vội vàng quay đầu nhìn Lâm Tiếu bên cạnh.
Lâm Tiếu cũng u mê nhìn lại anh một cái. Ngụy Ninh buột miệng cười.
Uông Thanh Mạch ngớ người ra thật lâu, trở lại câu nói vừa rồi của An An, có thai, có thai! Có thai?
Trên mặt Uông Thanh Mạch có chút biến hóa, ngạc nhiên, khó hiểu, u mê, sau cùng bừng tỉnh hiểu ra.
Anh đưa tay ra kéo An An vào lòng, xác nhận nói: “Bảo bối, em có thai?”
“Phải, phải, phải. Đều tại anh!”
“Bảo bối, anh sắp làm cha!”
“Phải, phải, phải. Đều tại anh!”
“Bảo bối, chúng ta sắp có em bé!”
“Phải, phải, phải. Đều tại anh!” An An ngửa mặt lên trời kêu khổ, tức muốn nuốt cả sông núi!
Uông Thanh Mạch cũng không cố kỵ những ánh mắt của người khác, ôm choàng An An vào lòng, thật chặt!
“Có thai! Xem ra An An có chứng tâm tình nóng nảy của phụ nữ có thai. Từ nay về sau đừng để ý tới cô ấy.” Dương Tử tổng kết, đẩy Lâm Tiếu ở bên cạnh.
Lâm Tiếu đảo tròn mắt: “Chúng ta xem, cuộc sống sau này của đồng chí thủ trưởng Uông của chúng ta sẽ không tốt hơn được!”






An An mang thai là tin tốt, không tới một tiếng đồng hồ đã tới tai người nhà. Cha mẹ hai bên vô cùng vui mừng, bạn bè thân thích cũng rối rít gọi điện thoại tới chúc mừng An An và Uông Thanh Mạch.
Dĩ nhiên Uông Thanh Mạch rất vui mừng, người nhà lại càng khỏi phải nói, chỉ có An An mỗi ngày chu miệng, mặt mày xụ đống.
Lúc này, Uông Thanh Mạch không thể chọc giận An An nữa, vui mừng cũng phải đè nén một chút, tránh cho An An gầm thét lần nữa. Anh nghỉ ở nhà mấy ngày với An An, hầu hạ cô thật tốt. Sáng ngày hôm sau, ủy viên Uông và mẹ Nham Tử cũng trở về. Cha An gọi điện thoại tới, tiếng cười dội từ máy điện tử truyền tới. An An bóp chặt lỗ mũi thở hổn hển, các người không cảm giác được nên không khó chịu. Mẹ An thu xếp công việc xong, ngày thứ ba cũng đến Bắc Kinh.
Hiện tại người hai nhà, trừ Tư lệnh An An ra, đều đã có mặt đầy đủ.
Bây giờ, An An là bảo vật của cả nhà, so với gấu trúc còn quý hơn. Lạnh không được, nóng cũng không được, hắc hơi một cái cũng khiến mọi người nhảy dựng lên, thiếu điều mang cô nhập viện.
“Không nói đạo lý phải không? Sau này em bé sinh ra cũng là cục cưng của em mà!”
“Của anh, không phải của em! Em không thích em bé, vừa thích khóc lại thích phá, còn không cho người ta ngủ!”
“Em đang nói em à?” Câu trả lời này rất chính xác
“Mặc kệ, em ghét em bé!”
An An nổi cơn, nhất định không tha.
“Chờ sau khi sinh rồi em sẽ yêu.” Không có phụ nữ nào sinh con ra mà không thương. Mặc kệ trong lúc mang thai có hận muốn chết, sau khi sinh xong, đều là bảo vật.
“Không thương!” An An chu miệng, xoay người tiếp tục xé giấy chơi.
Uông Thanh Mạch tháo giầy lên giường, ôm người kia vào trong ngực.
“Bảo bối, em yêu anh không?”
“Nói nhảm, dĩ nhiên yêu rồi!”
“Anh cũng yêu em!”
An An mở to mắt, dụi đầu vào ngực người đàn ông.
“Khó chịu quá, buồn nôn hoài, lại choáng váng không có hơi sức.”
Ôi! Uông Thanh Mạch thở dài. Anh không thể nào thay đổi triệu chứng phụ nữ mang thai được, còn cách gì nữa không?!
Thiệp mừng đám cưới đã phát ra rồi, ngày cưới càng ngày càng gần. Triệu chứng có thai càng ngày càng nặng. Hiện giờ ngày nào cũng ói, trong vòng


80s toys - Atari. I still have