
Tác giả: Nặc Phong Nhi Hành
Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015
Lượt xem: 1341659
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1659 lượt.
ật tội nghiệp bạn nhỏ tiểu Dư dụng tâm lương khổ, cuối cùng cũng không có thể ôm được người đẹp vào lòng.
Chỉ là lần này, có vẻ như An An không giải quyết được vấn đề, mà thiếu chút nữa còn phải bán mình.
Bị Giáo Huấn
Đối với An An, trừng phạt tốt nhất chính là ném cô vào tập đoàn quân đội quân khu 41 ở Quảng Châu. Đây chính là biện pháp tốt nhất để đối phó cô mà mọi người đã tổng kết ra.
Triệu Dư lái xe đến một hội sở nổi tiếng ở Đế Đô. An An bước xuống xe, trên người cô tràn đầy hơi thở thanh xuân của tuổi hai mươi lăm. Đặc biệt là cách ăn mặc thanh nhã phối hợp tương xứng với tinh lực dồi dào, tràn đầy sức sống. Nhìn từ đàng xa còn tưởng là học sinh, đặc biệt là mái tóc đuôi ngựa buộc cẩu thả đong đưa ở trên đầu.
Có thể nói tướng đi của An An lúc này tuyệt đối không phải là thục nữ, nhưng lại hiên ngang mạnh mẽ âm vang có lực.
Đây là cảm giác của Triệu Dư đang đi ở đằng sau An An. Lúc này, anh mặc một cái áo sơ mi sọc ô vuông, quần tay đen, dáng người điềm tĩnh lão luyện.
Nhưng có điều, An An là vua ‘uống rượu phải say’, uống một cái liền cao hứng, quên mất hôm nay muốn nói cái gì. Đến cuối cùng, mọi người đều cảm giác bay bay. An An ngồi ở trên ghế, cúi đầu lẩm bẩm cái gì. Thật ra thì cô muốn nói tới Nham Tử, nhưng Triệu Dư không nghe thấy gì hết.
“Đừng uống nữa, có đi được không?” Triệu Dư cảm thấy buồn cười, người phụ nữ này, không có chút đề phòng nào. Hiểu lầm, hiểu lầm, lại khiến người ta hiểu lầm.
“ ‘Thượng Đế’, anh đỡ tôi đi đi. Tôi… tôi có cảm giác cả thế giới đều đang di chuyển. Hắc, cả anh cũng đang di chuyển kìa.
An An biết người trước mặt là ai. Chỉ là đầu óc không thể khống chế được cơ thể, căn bản là không có cách nào đứng thẳng được.
Triệu Dư lắc đầu chịu thua vì câu ‘Thượng Đế’ kia, gọi người phục vụ tới tình tiền, đứng dậy một tay đỡ An An, một tay ôm hông của cô, kéo cô ra khỏi chỗ ngồi.
An An đập bàn đập ghế đứng lên, thân thể lắc trái lắc phải, lắc tới lắc lui. Triệu Dư cười một cái bất đắc dĩ rồi nữa ôm cô đi ra ngoài.
An An cảm thấy mình thật mất mặt mũi, nhưng biết làm sao bây giờ, mình đã thành giống vậy.
“Tôi, thật không, không phải cố ý uống nhiều.” Hai chân An An giống như bị giẫm phải đám mây, mềm nhũn ra, nữa bước chân cũng nhấc không lên, thân thể không tự chủ được mà nghiêng về phía trước. Triệu Dương chỉ có thể ôm chặt hông của cô thêm một chút để tránh cho cô bị trượt té.
“Bảo bối.”
Hả, An An giống như nghe được có người gọi cô, âm thanh rất quen thuộc nha, hơn nữa lại còn kêu cả biệt danh của cô nữa. Những thân hình chung quang chỗ phát ra âm thanh ‘khựng lại’ rồi tản ra.
Lúc này, một người đàn ông mặc áo thun đen, quần jeans thường, dáng người cao ngất, bắp tay rắn chắc khiến cho người ta có cảm giác rất cường tráng, xuất hiện trước mặt của cô.
“Lại uống nữa.”
Người đi tới trước mặt, An An ồ lên một tiếng, cười hắc hắc, tiếp theo toàn thân ngã nhào tới: “Mạc Mạc.”
“Kiểu này chắc là đã hơn hai ly.” Gương mặt hoàn mỹ của Phương Mạc hiện ra nụ cười vô cùng bất đắc dĩ. Tay ôm An An ôm vào trong lòng, sau đó đứng nhìn người đàn ông ở bên cạnh. ngực, sau đó nhìn đứng bên cạnh nam nhân.
Hai người khẽ mỉm cười: "Phương Mạc, cậu là Triệu Dư?
“Phải, ngưỡng mộ đã lâu.” Hai người đều là công tử nổi danh ở Bắc Kinh. Cái vòng lẩn quẩn nói nhỏ cũng không nhỏ, nói lớn cũng không lớn. Đi tới đi lui, cuối cùng cũng là chỗ quen biết.
Một tay Phương Mạc ôm hông cô, một tay giữ đầu của cô, khiến cả người của cô đều dựa vào trog ngực: “Đừng bao giờ để cô ấy uống một mình. Không có tửu lượng, lại không biết khi nào thì nên dừng lại. Uống nhiều quá sẽ bị nghiện, khiến người ta chê cười.” Cách nói chuyện êm dịu của Phương Mạc có cảm giác vừa thân thiết vừa xa lạ. Triệu Dư nghe xong không khỏi tự trách mình.
"Thật xin lỗi, tôi không biết An An có thể uống.” Triệu Dư bày tỏ sự áy náy.
“Vậy thì không phiền cậu nữa, tôi dẫn cô ấy về đây.” Phương Mạc lắc đầu, mĩm cười nói.
Triệu Dư có chút sửng sốt. Anh không biết quan hệ của bọn họ là như thế nào, nhưng nhìn thấy thái độ thân mật của hai người thì quả thật trong lòng anh không được vui.
“Bảo bối, còn có thể đi được không?” Phương Mạc kề sát môi lên vành tai của An An, kêu ‘bảo bối’ cái loại xưng hô thân mật này, lại còn động tác hôn giả, mặc cho ai muốn nghĩ gì thì nghĩ.
Chân trái chân phải của An An đang giẫm lên nhau chơi đùa, còn đi được cái gì chứ. Mọi vật trước mắt đều đang di chuyển: “Ha, Mạc Mạc, cậu… cậu cũng ở đây di chuyển lung tung.”
Phương Mạc bất đắc dĩ cong người xuống, chặn người ôm eo cô lên: “Tôi đi trước. Lần sau tôi mời.”
“Mạc Mạc, tớ nhớ Nham Tử quá.” Tâm tình An An không tốt, mượn tác dụng của rượu, trong lời nói tràn đầy uất ức. Nghe được giọng điệu như thế, trong lòng Phương Mạc không khỏi không đau lòng.
An An ôm cổ Phương Mạc, đầu rúc vào ngực của anh.
Ánh sáng mạnh mẽ xuyên qua bức mành sa mỏng chiếu rọi vào trong khiến An An lơ mơ tỉnh dậy từ giấc