
Tổng Giám Đốc Con Được Mẹ Trộm Đi
Tác giả: Nặc Phong Nhi Hành
Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015
Lượt xem: 1341681
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1681 lượt.
Một ngày vắng tanh, mọi người trong phòng bán cao ốc đều nhàm chán. Không có khách, An An liền thay đổi phương pháp tra tấn người đàn ông của mình. Lấy điện thoại di động ra, ngón tay linh hoạt nhanh nhẹn nhảy múa trên màn hình.
“Có người vẫn chưa từ bỏ ý định đào cho anh một góc tường.”
Khoảng chừng mười phút sau, tin nhắn gởi về, mấy chữ ngắn gọn: “Đem ra ngoài bắn hết.”
An An chu miệng cười ngọt ngào, cũng không nhắn tin lại. Với tốc độ và phương cách như vậy của Nham Tử, An An hiểu rõ là anh đang vội.
Buổi tối liên hoan, một quán ăn bình thường nhưng lại có món cay Tứ Xuyên rất đắc sắc. An An không thể uống rượu cho nên chỉ có thể uất ức từ từ hầu rượu Bình Tử của chúng ta.
An An rót cho cô uống, cô liền uống. Bình Tử cảm thấy, An An nói không thể uống rượu, chỉ cần cô có thể uống, cô nhất định sẽ giúp. Nếu mình có thể uống thì vì sao phải cự tuyệt?
Đây là tế bào duy nhất của cô. Cho nên có một ngày, cô dùng phương pháp này ‘bán’ mình ra ngoài thì cô cũng đừng nên lật đật phản ảnh với ai.
Bình Tử uống mấy ly vô bụng thì gương mặt bắt đầu nóng lên. Miệng nhỏ chu chu ra thật to, An An quay đầu nhìn thấy cười hắc hắc, vươn tay thon dài ra vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bình Tử: “Ai ya, khuôn mặt nhỏ nhắn này thật mê người nha.”
Bình Tử lắc lắc đầu, không muốn liếc mắt nhìn An An cười một cách không đàng hoàng ở bên cạnh: “Đàn ông bây giờ không thể nào khiến người ta yên tâm, không phải ‘công’ thì chính là ‘thụ’, đương nhiên cũng có thể là cả hai. Khá hơn một chút thì đều đã có chủ, không có chủ thì cũng chỉ biết nhìn chằm chằm cải trắng thúi thôi…”
"Phốc. . . . . ." Mọi người đồng thời bật cười. Gương mặt cười như không cười của Chu Tiến khiến An An khó chịu. Mà cái tên này không biết sống chết nhất định phải kính An An một ly, nói cái gì là phần thưởng cho nhà vô địch tiêu thụ. Ánh mắt của An An cũng lạnh đi mấy phần, mà lúc này Chu Tiến đã uống quá chén, đâu còn nhìn ra đáy mắt của An An có lạnh hay không. Dù thế nào đi nữa, bây giờ cậu ta cảm thấy rất nóng.
Nói không uống, sẽ không uống, đáng thương thay cho em gái Bình Tử tràn đầy cơ bắp. Bình Tử ‘không phụ kỳ vọng’ là người thứ nhất ngã xuống. An An đỡ cô lên ghế sofa, ngồi xuống, vừa đút nước suối vừa quay người lại nói với Mậu Ninh đứng ở phía sau.
"Hâm mộ những người có thể uống.” An An ngồi không gần cô, nhưng cũng thấy Mậu Ninh rót không ít ly này tới ly khác.
"Luyện ra được." Hình như Mậu Ninh có chút mệt mỏi, trên mặt lộ ra cảm giác khoảng cách ‘tôi không muốn nhiều lời’. An An ‘thức thời’, ngồi xuống không nói tiếng nào nữa.
Chu Tiến không biết chuyện đi tới, đưa tay kéo Mậu Ninh ‘nhàn hạ’ từ ghế salon đứng dậy, sau đó đặt mông ngồi xuống. Mậu Ninh lạnh nhạt quay mặt đi về phía bàn ăn.
Tay trái Chu Tiến thân mật khoát lên vai An An: “Để tôi nói cho cô nghe, đàn bà đó, xinh đẹp cũng chỉ là nhất thời; đàn ông nha, có thích thì cũng không quá một mùa. Ai cũng có lúc lầm lỡ, nhưng biết sai để rồi thay đổi mới đúng là chánh đạo.”
“Chánh đạo em gái cậu. Chị cậu đang đi trên một con đường không có lối về là cũng vì cậu đấy.”
“Lại là một đứa ngốc.”
An An liếc mắt, trợn trừng một cách rét lạnh…
Chơi đã rồi, mọi người đề nghị đi hát Karaoke. Được thôi, An An không có vấn đề gì, dù sao về nhà cũng chỉ một mình ‘phòng không gối chiếc’.
Bình Tử bị cô vỗ vỗ trên mặt, theo ghế sa lon đứng lên. Tuy nói An An rất khỏe mạnh nhưng trên miệng cũng lẩm bẩm mắng một tiếng heo.
Tại một hội sở cao cấp trên đường Ngũ Phủ Tỉnh, An An nhìn thấy Chu Tiến cầm rất nhiều thẻ hội viên không biết lấy từ đâu ra mà không khỏi nhíu mày. Những cô em gái khác thì vui mừng tới nổi nhảy dựng lên.
Lại nói, An An vẫn là không hiểu, tiêu phí nơi này tốn kém cỡ nào chứ, cô không phải là khờ.
Bình Tử mơ mơ màng màng không biết chuyện gì, theo mọi người đi vào trong.
Yêu cầu được phòng bao, An An nhất định không hát. Từ nhỏ, trong năm âm luật, một âm cô cũng không có. Nhưng cô chỉ hát cho Nham Tử nghe, bởi vì, hình như chỉ có một mình Nham Tử là có thể chịu đựng được ‘tài năng đáng bị hủy diệt’ này của cô.
Mậu Ninh hát rất êm tai. Khu hai có người chị em hát rất hay, cô cũng không biết người của khu này. Sau khi giới thiệu, cô đã sớm quên mất mặt mũi người bên kia gọi là gì.
Bình Tử tỉnh lại, đứng lên tìm nước uống. An An cầm một ly đưa cho cô. Bình Tử uống xong thì nhanh chóng tiếp tục chợp mắt.
Sau một hồi, bọn họ bắt đầu chơi oản tù tì. Hình như Chu Tiến không gặp may, thua mấy vòng liên tiếp. An An nhìn sang, thấy không ai để ý, An An len lén lục lọi điện thoại của Chu Tiến, gởi đi mấy chữ tin nhắn vô cùng đơn giản nhưng lại mập mờ. Sau đó quả quyết thủ tiêu hậu hoạn, len lén trả lại điện thoại di động. Xoay người lại, bắt gặp tinh quang trong đáy mắt của kẻ tiểu nhân kia, cả người Chu Tiến run lên.
Người uống rượu sẽ gây chuyện dễ dàng, đặc biệt là loại ‘đại gia’ thịnh hành ở trong Đế Đô. Một phòng toàn là phụ nữ, mọi người không phải là như hoa như ngọc thì cũng là rất dễ nhìn.
Ở chỗ này đều là