
Tác giả: Nặc Phong Nhi Hành
Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015
Lượt xem: 1341676
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1676 lượt.
ặc biệt. Có lẽ đây là sự dịu dàng của một người đàn ông cường thế.
Đa số phụ nữ rất khó cự tuyệt cái loại đàn ông cường thế mà tình cảm lại thâm sâu. Cho nên, An An cũng không ngoại lệ.
Tuy nói vợ chồng tình thâm, sợ rằng không chịu nổi muôn sông nghìn núi đầy nè…
Uông Thanh Mạch đặt An An trên giường lớn trong phòng ngủ, cởi giày vớ quần áo của cô rồi cầm đi ra ngoài. An An vẫn còn ngủ tiếp, Uông Thanh Mạch vào toilet. Lúc đi ra, trên người khoác một cái áo choàng tắm màu trắng.
Tư thế ngủ của An An thật là tao nhã, thân thể nằm thẳng, hai tay khoanh lại để trước bụng. Đây chính là thói quen tập thành từ nhỏ. Hiện nay, phần lớn đàn bà con gái có thói quen cong người lại, hay là cuộn tròn như một trái banh, vô cùng khó coi. Những người ngủ như An An càng ngày càng ít.
Uông Thanh Mạch hài lòng, hôn lên trán cô một cái.
Một bên giường hơi lún sâu một chút, tiếp theo là một thân thể mát rượi nằm xuống, cánh tay duỗi ra, ôm người phụ nữ ở bên cạnh vào lòng.
Vì nhiệt độ thấp truyến đến, An An thoáng tỉnh lại. Trong trạng thái mơ hồ, đối diện với cặp mắt trong sáng nhưng lành lạnh của Uông Thanh Mạch. An An trừng lớn mắt, như có điều khó hiểu, một lúc sau mới nói được một câu: “Uông Thanh Mạch.”
“Chuyện gì.”
“Tôi không có tránh nhiệm dỗ ngủ người ta.”
“À, coi như là tôi dỗ em ngủ.”
". . . . . ."
An An túm lấy quần áo của mình, sau đó nhíu mày bò dậy từ trên giường.
“Làm gì? Không ngủ.”
“Tắm rửa.”
Tắm xong, An An xuống lầu rót cho mình một ly nước đá rồi ngồi xếp bằng trên ghế sa lon suy tư. Một lúc sau, cô lên lầu thì thấy Uông Thanh Mạch đã nhắm mắt nhưng không biết là đã ngủ hay chưa. An An đi tới bên giường, đưa tay quơ quơ trước mặt anh, không có phản ứng. An An chọt chọt ngón tay, đúng rồi, chắc là đã ngủ thiếp rồi.
Ánh trăng rọi vào bên trong, chiếu lên tấm chăn màu trắng ngà. Đường nét cường tráng của Uông Thanh Mạch ôn nhu đi rất nhiều. Đôi môi mỏng thường hay mím chặt cũng dãn ra. Tất cả hợp lại thì thấy có vẻ ôn tồn. An An cảm thấy sức quyến rũ của anh lúc này chỉ có tăng chứ không có giảm.
Đàn ông, cởi ra vẻ ngoài cứng rắn, con người sắt đá cũng trở thành ôn nhu.
An An có một nụ cười rất ngọt ngào, bây giờ lại càng thêm rạng rỡ.
Không biết từ lúc nào thì Uông Thanh Mạch đã mở mắt ra nhìn thẳng người phụ nữ đang đứng ở bên giường cười khúc khích. Tay vung ra, vớt ngang người An An, vật cô xuống giường, rồi đè người lên trên.
"Nửa đêm không ngủ, còn cười khúc khích cái gì."
"Cười anh đẹp trai." An An trêu chọc
“Ưu điểm bẩm sinh mà bây giờ em mới phát hiện.”
“Da mặt dày quá.”
Môi của người đàn ông càng ngày càng hạ thấp, hô hấp càng lúc càng nóng bỏng. Lúc này An An đã không còn đường lui, không khí mập mờ nửa đêm tản mát khắp nơi.
Ngay đúng lúc lửa sém ngang mày, An An hét to một câu: “Tôi muốn ra phòng khách ngủ.”
“Tôi cho phép em ngủ chung giường với tôi.”
“Uông Thanh Mạch, anh đừng có nằm mơ.” An An tức giận lộ trên gương mặt, lôi kéo quần áo của Uông Thanh Mạch không cho anh nhích lại gần mình.
“Bảo bối.” Uông Thanh Mạch cuối đầu gọi một tiếng, ý cười hiện rõ trên môi. Ánh mắt sâu sắc đâm thẳng vào lòng của An An.
An An cắn cắn môi, vẻ mặt rối rắm.
“Không cho gọi tôi như vậy.” Một lát sau mới thốt ra được mấy chữ này.
Uông Thanh Mạch vén tóc trên đầu của An An, lộ ra cái trán đầy đặn trơn bóng, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái: “Ngủ đi.”
Hai người không nói gì nữa. An An không xác định được có phải Uông Thanh Mạch tức giận hay không, cũng không xác định được rốt cuộc mình đang làm cái gì. Rõ ràng là tim đã bắt đầu xao động, máu huyết cũng muốn phun trào. Tóm lại, cô thật rối loạn…
Trong giấc mộng, An An cảm thấy mình giống như là bị trời đè, mở mắt không ra, thân thể không nhúc nhích được, cô bị ép thật chặt.
Từ trước tới giờ, bạn nhỏ An An vẫn cho rằng tâm lý của mình không có vấn đề gì. Bởi vì cô vẫn thường nằm mơ thấy Uông Thanh Mạch ép buộc cô, ví dụ như hôn một cái, sờ sờ một cái, còn tệ hơn nữa, cô còn ngang nhiên mơ thấy … * (hư, hiểu ý hiểu ý.)
Lần này, nàng thật muốn mở mắt ra. Kỳ thật, cái cô muốn chính là gượng dậy, nhưng cái loại cảm giác không có chút sức lực này khiến cô rất khổ sở, thật muốn bật khóc.
Hình như là cô đã khóc, hay là gần như thế. Tóm lại, cô như được hồi sinh, rồi lại một lần nữa ngã vào vô cực của bóng tối, rồi thiếp đi cho đến khi trời sáng.
Uông Thanh Mạch có thói quen tới không hình về không dạng, nên An An cũng tuân theo kiểu tình nhân ‘ba không’, không nói tình cảm, không nói chuyện riêng tư, không làm. Tình. Đây là quy định ‘ba không’ An An đặt ra cho cô và Uông Thanh Mạch.
Phần lớn thời gian không hiểu rốt cuộc Uông Thanh Mạch theo đuổi An An là vì cái gì, hay phải nói là, anh có ý đồ gì. Có lẽ chỉ có một mình Uông Thanh Mạch mới hiểu được vấn đề này.
Một lần nữa, An An lại trở chứng, tâm tình tích tụ cho đến trưa. Hiện giờ cô đang ngồi đối diện với một bức hình trong tờ tạp chí ở trước mặt, quơ tay múa chân.
Bình Tử cảm thấy không tệ. Mậu Ninh cũn