XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ân Tình Mong Manh

Ân Tình Mong Manh

Tác giả: Dạ Miên

Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015

Lượt xem: 134751

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/751 lượt.

Nguyên Tân! Mi là người hạnh phúc nhấn trên đời này đầy".
Nguyên Tân đã muô"n hét rất to một câu như thế, khi ngắm Ái Vần ngủ say trên chiếc giường trắng tinh lộng lẫy.
Nguyên Tân thấy lòng ngập tràn niền kiêu hãnh. Người con gái yêu kiều kia, niềm mơ ước của nhiều chàng trai bây giờ đã là vợ anh, đã thuộc về anh mãi mãi.
Nguyên Tân cúi xuống, đặt đôi môi lên đôi mắt nhắm kín với hàng mi dày cong vút.
Ái Vân khẽ cựa mình. Môi cô mấp máy như gọi mời. Không đằn được lòng, Nguyên Tân hôn tới tấp lên khuôn mặt dấu yêu của vợ . Trong cơn mơ, Ái Vân thì thầm một tên gọi:
Ái Vân đi hết dãy hành lang dài xuống đến phòng khách. Vẫn không có Nguyên Tân, chỉ có những lon bia rỗng không méo mó.
Ái Vân nhặt một lon bia. Cô bần thần. Nguyên Tân đã uống ở đây đêm qua sao? Anh có điều gì không vui. Sao lại như vậy nhỉ ?
- Nguyên Tân! Nguyên Tân!
Ái Vân gọi lớn. Cô lao ra vườn. Và rồi cô thấy Nguyên Tân đang ngồi bó gối trên thảm cỏ.
Ái Vân mừng rỡ, cô ngồi xuống bên anh:
- Nguyên Tân! Anh làm em tìm muốn chết. Sao anh dậy mà không gọi em?
Nguyên Tân khẽ chau mày. Anh lặng lẽ lấy gói thuốc lá, rút một điếu và châm lửa hút.
Ái vân nhìn gói thuốc lá chỉ còn vài điếu và nhừng tàn thuốc vương vãi xung quanh.
Cô giật điếu thuốc trên tay chồng:
- Anh sao vậy? Có chuyện gì không vui à ?
Nguyên Tân lạnh lùng:
đdưa điếu thuốc cho tôi. Tôi không muốn thấy hành độngnày lần nữa đâu.
Ái Vân tròn mắt:
- Thật sự đã có chuyện gì mà anh như vậy? Anh nói cho em nghe đi.
Nguyên Tân mím môi.
- Tốt hơn hết là cô đừng hỏi gì cả và đi vào nhà đi.
Ái Vân gần như muốn khóc:
- Làm sao em có thể chịu được khi anh bỗng trở nên kỳ lạ như thế này. Em cần phải biết điều gì đã xảy ra.
Nguyên Tân bật dậy. Anh hét lên:
- Thế tôi chịu nổi sao? Khi không thật lòng đến với nhau, thì cuộc hôn nhân này sẽ trở thành địa ngục đấy.
Anh đùng đùng bỏ đi.
Ái Vân ngơ ngác. Cô hét với theo:
- Nhưng em đã làm gì để anh giận chứ ?
Cô gục đầu xuống cỏ, khóc tức tưởi. Cô đã làm gì mà Nguyên Tân nói là không thật lòng ? Cô đã làm gì chứ ?
Ái Vân ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế bành rộng, trên tay cô là một con búp bê xinh đẹp. Cô vốn đã nhỏ bé, giờ lại càng thêm nhỏ bé trong căn phòng rộng thênh thanh, vắng ngắt.
Cô không ngờ cuộc hôn nhân của mình lại trở nên vô duyên nhạt nhẽo như vậy. Và cô lại càng không ngờ khi điều ấy xảy đến với một thiên kim tiể thơ.
Đâu rồi những lời chúc tụng, những lời hứa hẹn ? Tất cả nhanh chóng qua đi và vỡ tan như bong bóng xà phòng vậy.
Thật là đáng buồn cười.
Ái Vân nhếch mép. Bây giờ đã hơn mười một giờ và Nguyên TÂn vẫn chưa về. Từ sau buổi sáng ấy, đêm nào cũng vậy, anh luôn về trong trạng thái say mèm. Nếu được một hôm tỉnh táo thì với cô, anh luôn lạnh lùng xa vắng.
Ái Vân thật sự buồn. Giá cô có thể hiểu được vì sao như vậy.
Điều gì đã làm anh không hài lòng? Và điều gì đã biến cô không phải là người anh mơ ước ?
Những đêm chờ đợi đã thật sự làm cô mỏi mệt. Và nếu như Nguyên Tân vẫn cư" mãi giữ thái độ khép kín, xa cách đó thì chắc là phải chia tay thôi.
Ái Vân ngủ thiếp đi, đầu tựa vào ghết bành, hai tay vẫn ghì chặt con búp bê.
Nguyên Tân trở về, và hình ảnh ấy làm anh xao động. Anh bần thần ngồi xuống dưới chân cô.
Rõ là Ái Vân cũng không vui vẻ gì.
Nếu như thật sự không yêu anh thì liệu cô có đau khổ khi bị anh đối xử ơ hờ, lạnh nhạt như thế ?
Có lẽ anh đã sai lầm mất rồi, khi tự biến tổ ấm của m`inh thành địa ngục.
Nguyên Tân đứng dậy. Một thoáng ngập ngừng, anhcúi xuống hôn nhẹ lên môi cộ Ái Vân mở mắt, trông thấy Nguyên Tâm thật gần với cộ Cô ngỡ ngàng:
- Anh...
Nguyên Tân đưa tay chặn môi cộ Anh mỉm cười:
- Anh xin lỗi.
Rồi không để cô nói, anh bồng cô lên trong hai tay.
Ái Vân sung sướng nép đầu vào ngực chồng.
Phút cuối, mọi muộn phiền tan biến như chưa từng bao giờ có vậy.
Không còn hờn giận, không còn lạnh lùng. Căn phòng ấy lại rộn vang tiếng cười hạnh phúc.
Hôm nay ái Vân rất vui. Cô vừa từ phòng khám của bác sĩ sản khoa trở về. Kết quả đúng như cô dự đoán. Cô đã có thai hơn 1 tháng. Cô suýt đã nhảy cẫng lên để mừng. Cô định gọi điện cho Nguyên Tân, nhưng ý nghĩa được chính mắt trông thấy vẻ vui mừng của anh đã khiến cô dừng lại. Cô hăm hở đi chợ, nấu những món Nguyên Tân thích, lại còn cắm một bình hoa thật đẹp nữa.
Xong xuôi, cô bấm máy điện thoại. vừa nghe tiếng "alô" của Nguyên Tân ở đầu dây, cô đã nói ngay:
- Em đây. Chiều nay anh không được đi đâu, em chờ cơm đó nghe.
- Hà hà... - Có tiếng Nguyên Tân cười - Có gì đặc biệt không? sao lại phải dặn dò như vậy?
Ái Vân nũng nịu:
- Em không nói. Nếu anh không về sẽ ân hận đó.
Nguyên Tân xuýt xoa:
- Chà chà, ghê quá! Nhưng anh lỡ có một cuộc hẹn quan trọng rồi, làm sao bây giờ ?
Ái Vân buồn thiu:
- Là ai mới được ? Chán ghệ Bao nhiêu công lao em chuẩn bị Anh làm em mất hứng rồi đó.
Nguyên Tân ngập ngừng:
- Không có được không? Sợ là... em lại nổi cơn tam bành lên đó chứ. Ái Vân trợn mắt:<