
Tác giả: Tạ Thượng Huân
Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015
Lượt xem: 134843
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/843 lượt.
có giác ngộ.
Mì xào, bún xào, canh thịt lợn viên, chỉ nhìn thôi cũng thấy không quá ngon, mì xào có chút cháy, bún xào lại quá khô, canh thịt viên nhạt như nước, thiên binh nào tự tin mù quáng vào tay nghề của mình thế này, dám mang ra lừa tiền?
Ngay cả Âu Thải Lâm cùng Âu Lập Dương cũng chạy không thoát, lớp phó khi biết bọn họ là bạn của Thủy Dạng, chủ động mang nhiều thêm hai phần, muốn bọn họ giao tiền ăn. Há há há, đem đồ còn thừa lại bán sạch sẽ!
Thủy Dạng xấu hổ để Quách Ngọa Hổ ăn sạch ba bát, giúp đỡ ăn bún xào, trộn thêm chút canh vào, dễ vào miệng hơn.
Quách Ngọa Hổ giải quyết xong mì xào, lại lấy bún xào trong tay cô tới ăn, “Chờ một chút đưa em đi ăn chỗ khác.” Sức ăn của anh lớn, như thế này vẫn có thể ăn tiếp được. Thủy Dạng sức ăn nhỏ, ăn bún xào khó nuốt kia, có đưa ra mãn hán toàn tịch cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
“Anh Ngọa Hổ, không ăn hết cũng không sao mà!” Thủy Dạng rất xin lỗi nha! Anh vừa về nước hẳn là phải đưa anh đi yến tiệc tẩy trần, ai biết lại phải ăn cái này.
“Một năm một lần thôi mà.” Quách Ngọa Hổ hất lên khuôn mặt tươi cười, “Du hội hằng năm anh đều rất nhẫn nãi có dũng khí ăn đồ ăn các bạn học bán ra, thỉnh thoảng ngoài ý muốn cũng sẽ ăn được vài món ngon.”
“Năm ngoái em ăn được bánh trôi đậu đỏ ngon lắm đấy.” Thủy Dạng cười còn ngọt hơn canh đậu đỏ.
Âu Lập Dương rất muốn ném đũa không ăn, lại không muốn trước Thủy Dạng thất bại bởi Quách Ngọa Hổ, bị cô giễu cợt là cậu ấm được nuông chiều từ bé.
So sánh với khí khái nam tử của Quách Ngọa Hổ, cậu đã thua ngay ở điểm xuất phát, không thể lại lộ ra tính trẻ con.
Âu Thải Lâm nũng nịu nói: “Tôi không dám nói tài nấu ăn của mình hơn chị gái, nhưng tuyệt đối có thể xào sập tiệm, hương, vị mì xào đủ cả.” Trước khiêm tốn rồi lại tự khen ngợi, có vẻ không làm người ta phản cảm?
Âu Lập Dương lại muốn trợn trắng mắt, “Câm miệng của chị lại!”
“Chị không có khoe cái gì……”
“Chị nấu ăn ngon thì thế nào? Ai ăn rồi? Ngu xuẩn!”
“Lập Dương, sao em có thể nói vậy? Chị rất buồn……”
Không đợi chị em bọn họ gây gổ, Quách Ngọa Hổ nắm tay Thủy Dạng rời đi.
Âu Lập Dương không cam lòng còn có thể làm gì? Có loại chị gái “si tình ngu xuẩn” ở một bên quấy rối, làm tiêu chuẩn của cậu, trình độ đều xuống cấp, có cô gái nào sẽ muốn hẹn hò với cậu?
Cậu muốn cùng Thủy Dạng yêu đương ~~
“Anh Ngọa Hổ, anh không mệt sao? Buổi sáng anh mới xuống máy bay, còn chưa thích ứng thời gian chênh lệch, đã chạy tới tìm em, hiện giờ còn nói muốn đi Đạm Thủy xem mặt trời lặn, anh thật sự không muốn về nhà nghỉ ngơi hai ngày trước sao?”
Ngồi ở trong xe, Thủy Dạng thỉnh thoảng lo lắng nhìn anh, trong lòng rất cảm động!
“Không có việc gì, trên máy bay anh ngủ một giấc rồi, hiện tại tinh thần rất tốt.” Quách Ngọa Hổ duỗi cánh tay dài kéo cô vào lòng, tâm tình mềm nhũn. “Hơn nữa anh cũng đâu có lái xe, ông nội cho anh mượn tài xế của ông một ngày mà.”
“Ông chú thương anh nhất đấy.”
“Anh cũng thương em nhất!”
Nụ hôn của anh từ dịu dàng trở nên bộc trực cuồng dã, mang theo một sự quả quyết muốn mút cô khảm vào trong tim, tựa như có hôn cả thế kỉ cũng không đủ, tim cô dường như muốn nhảy ra rồi.
“Ưm……” Cô bị hôn tới choáng váng mặt mày, yếu ớt phát ra âm thanh.
Quách Ngọa Hổ rốt cục kết thúc nụ hôn này, “Cần anh cố gắng thuyết phục em nữa sao?”
Giọng mũi anh hỗn loạn.
Như vậy…… bảo cô từ chối thế nào đây?
Cô thẹn thùng nhắm mắt lại, hai gò má nóng bỏng.
Nhưng mà người đàn ông tướng mạo đường đường gia thế bối cảnh như Quách Ngọa Hổ thế này, một khi tiến vào trung tâm quyền lực “Tập đoàn Bách Hoàng”, nhất định sẽ có những cô gái có điều kiện tốt hơn cô gấp trăm ngàn lần, chỉ cần anh nguyện ý, bữa cơm xem mắt có thể thay phiên nhau 365 ngày mà ăn.
Cô thật sự không có tự tin có thể hoàn toàn có được anh.
“Thủy Dạng, nhìn anh, không được trốn tránh anh.” Anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy sự tự ti của cô.
“Anh Ngọa Hổ, em khát vọng một tình yêu ‘tế thủy trường lưu’ của người bình thường, chứ không phải oanh oanh liệt liệt của thế môn hào gia, giấc mơ của em không xa hoa như vậy.” Gò má cô đỏ hồng, lại tận lực bình tĩnh nói.
“Thật khéo, cùng lý tưởng của anh không hẹn mà gặp.” Nhìn chăm chú vào đôi môi bị hôn đỏ tươi của cô, anh mềm lòng tâm động lại thấy thực kiêu ngạo.
“Anh Ngọa Hổ, em nói thật đó!”
“Anh cũng chưa bao giờ lừa em.”
“Anh biết rõ ý của em……”
“Anh không biết.” Anh biết tâm tư của cô, từ trước đến nay không có lòng tham, đây là ưu điểm, khuyết điểm là tự giới hạn bản thân, mà đời người thật ra tràn ngập khả năng vô hạn.
Thủy Dạng than nhẹ. “Anh biết, anh Ngọa Hổ, anh sinh ra đã là một trong người thừa kế được bồi dưỡng trọng điểm rồi, cộng thêm bẩm sinh đã có năng lực và không ngừng cố gắng, em gần như có thế thấy được tương lai rực sáng của anh; Ở trong “Tập đoàn Bách Hoàng”, cô dâu của anh nếu không có cùng thân phận địa vị, sẽ xứng đôi được sao? Em đối với tương lai tiền đồ của anh không