
Tác giả: Cửu Cửu
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 1341664
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1664 lượt.
tìm một phòng riêng biệt, lúc đó còn ngần ngại gì nữa nào?
Cốc Tử thấy thức ăn rất vừa miệng nên ăn khá nhiều, Trần Kiều thấy vậy thì chỉ cười nhìn khuôn ngực đầy đặn của cô tấm tắc, "Quân Quân, em ăn nhiều thế mà không béo."
"Tất nhiên!" Cốc Tử nói giọng kiêu ngạo, ngay sau đó Trần Kiều lại bảo, "Em chỉ béo ngực thôi."
"Đáng ghét! Anh còn nói thế nữa là em cho anh đi luôn đó!" Nhưng như không thể chịu thua, Cốc Tử quay sang bảo anh, "Người anh chỗ nào cũng gầy, bao gồm cả cái đó cũng vậy."
Trần Kiều lập tức xị mặt dài ra còn Cốc Tử cười nghiêng ngã.
"Không được cười nữa!" Trần Kiều bỗng quát lớn, Cốc Tử cũng im bặt ngay sau đó. Phải rồi, chính là cảm giác đó...chính thứ cảm giác khiến cô chị khuất phục trước anh. Thấy cô ngước lên nhìn mình bằng ánh mắt tràn đầy ái mộ, Trần Kiều chủ động sang ngồi bên cạnh cô, anh kéo vai cô vào sát người mình, "Cốc Tử à, em là người thích bị ngược đãi?"
"Hả?"
"Em thích bị anh ngược đãi phải không?"
Cốc Tử hơi giật mình, chẳng lẽ cô bị anh đọc trúng tim đen một cách dễ dàng như thế? Cô làm bộ chau mày rồi đưa tay vỗ nhẹ nhẹ vào má anh, "Tiểu tử này, dám nói mấy lời linh tinh như vậy với lão nương sao?"
Trần Kiều đột nhiên đưa tay véo mạnh mông cô, Cốc Tử á lên một tiếng rồi đè anh xuống sô-pha thụi một trận, "Dám bắt nạt em hả, đợi đến kiếp sau đi nhé."
"Á..." Trần Kiều tự nhiên thấy mình bi kịch quá, Cốc Tử chỉ \'ưa nặng\' ở lời nói chứ không \'ưa nặng\' ở hành động, nhưng dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không nương tay với cô hơn. Cốc Tử đã ngầm ra hiệu với anh chuyện sinh con, nên dù gì anh cũng không để cô phải thất vọng. Cô bảo mảnh đất cơ thể cô không phì nhiêu, nhưng anh thì chắc chắn sẽ gieo vào đó mầm sống khỏe mạnh, nếu không sao có Dược Dược như ngày hôm nay được?
Cốc Tử vốn định không sinh thêm con nữa những giờ cô lại bắt đầu nghĩ khác, sinh thêm một đứa cũng chẳng có gì là không tốt, dù gì thì bây giờ cô vẫn còn trẻ. Còn Trần Kiều nữa, anh tự nhiên có một cậu con trai mà chưa từng chịu vất vả nhọc nhằn gì, cô nhất định phải sinh thêm đứa nữa để anh nếm trải qua những cảm giác đó, chẳng phải sao?
Ngay lúc hai người đang vui vẻ với nhau thì nhận được tin Nhậm Hoằng Tử chuẩn bị đính hôn. Sức khỏe của Cốc Ánh Dương cũng đã bình phục hẳn, nhưng trước khi đính hôn Hoằng Tử lại gọi điện cho Trần Kiều giọng bối rối đầy thiểu não, "Anh à, có rất nhiều phụ nữ gọi điện cho em đòi nói chuyện, làm sao bây giờ anh?"
Trần Kiều biết chắc Hoằng Tử sẽ kết hôn với Cốc Ánh Dương nên chỉ cười nhạt, "Cô đã là người lớn rồi, cũng có khả năng phán đoán như ai rồi, nếu xác định đây là thứ cô cần thì phải biết tự chịu trách nhiệm cho tương lai của mình. Cả nhà đã khuyên cô nhưng cô không nghe, sau này cô có chuyện gì bất mãn thì đó là chuyện của cô."
"Đã hạnh phúc được một tuần rồi, có lẽ ba tháng chăng?"
"Không, không, anh thì nghĩ chỉ một tuần nữa thôi, giấc mơ hạnh phúc của chúng sẽ tan như bong bóng xà phòng ngay thôi."
"Sao vậy?"
"Có lẽ anh cũng nên sa thải cô thư ký của mình." Trần Kiều lại thủng thẳng đáp, Cốc Tử không khỏi tròn mắt nhìn anh.
Mấy hôm nay mưa liên hồi không ngớt, trời vừa âm u vừa lạnh lẽo, trước khi đi làm Cốc Tử vốn đã mặc áo sơ mi rồi lại phải thay ra mặc áo len, cô tìm áo ấm mặc cho Dược Dược. Trần Kiều đợi cô chuẩn bị xong xuôi hết thì cả nhà lên xe, sau khi đưa Dược Dược đến trường anh lại đưa Cốc Tử tới công ty như thường lệ, anh cầm lấy tay cô mà xuýt xoa, "Tay em lạnh thế!"
"Còn tay anh sao ấm thế!" Cốc Tử nắm lấy tay anh không rời, nhưng rồi cô lại bỏ ra ngay, "Thôi để anh lái xe cho an toàn."
"Đừng, đừng có vượt đèn đỏ, nếu không lần sau em không ngồi xe anh nữa đâu."
Tới gần ngã tư, Cốc Tử hốt hoảng nhắc Trần Kiều, trời mưa thường khiến đường sá ùn tắc giao thông nghiêm trọng, đoạn đường này tuy không có xe nhưng không phải vì thế mà không tuân thủ luật lệ giao thông.
"Ừ, được rồi mà, nhưng tí nữa mà tắc đường thì em đừng có trách anh đấy nhé." Trần Kiều vừa nói vừa dừng xe lại.
Cốc Tử gật đầu quay sang nhìn Trần Kiều cười âu yếm, "Tối anh về sớm nhé, trời lạnh quá."
Trần Kiều cúi đầu hôn cô một cái rồi cười hì hì, "Tối nay anh có tiệc, khi nào đến giờ em gọi cho anh nhé?"
"Ừm." Cốc Tử cười, mắt cô sáng long lanh, cô đưa hai tay ra nắm lấy tay anh rồi rướn người ra hôn vào khoé miệng anh.
Trần Kiều sửng sốt, hành động ấy của cô...tự nhiên khiến anh chịu không nổi, còn cô vẫn thản nhiên như thường, "Đèn xanh rồi anh, mau lái xe đi."
"Vâng, thưa bà xã đại nhân." Trần Kiều thấy toàn thân mình run lên như khi đạt tới cao trào vậy.
Sau đó tắc đường thật, Cốc Tử muộn giờ làm, nhưng Cốc Tử là ai chứ, cô là người Hạ Dữ Quân giới thiệu vào nên đi muộn chỉ là chuyện nhỏ.
Chiều tan làm Cốc Tử đi mua ít đồ ăn nhẹ rồi về nhà nấu hướng cho hai ba con. Cốc Tử thích ăn ngon, ngày trước tiền không dư dả nên cô rất hay chịu khó xem mấy chương trình nấu ăn trên tivi, đài báo rồi sau đó tự mình mày mò làm món cho Dược