
Tác giả: Cửu Cửu
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 1341657
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1657 lượt.
ầu mình hỗn loạn, cứ như cô đang đứng dưới bùn trong mưa vậy, bàn chân trên bùn mỗi bước một thụt sâu xuống khiến cơ thể cô tê cứng, không sao cử động được. Cô chỉ cảm thấy bản thân mình cũng đang từ từ dang rộng hai cánh tay ôm chặt lấy người anh.
Trần Kiều hôn cô xong thì thấy trong lòng thoải mái phần nào, anh kéo Cốc Tử đi cùng mình, "Em đi tắm với anh nhé?"
"Mấy vết thương này là sao đây anh?" Lúc này, Cốc Tử mới cất tiếng hỏi được, tay cô cẩn thận đưa lên sờ vào phần da bị tróc ở đuôi mắt anh, "Có đau lắm không anh?"
"Đau..." Trần Kiều mím môi, "Lát em bôi thuốc cho anh nhé."
"Được rồi!"
Hai người tắm xong, Trần Kiều ngồi đó còn Cốc Tử quỳ ở một bên, lấy tăm bông tỉ mỉ chấm thuốc rồi bôi vào vết thương cho anh, Trần Kiều suýt xoa kêu rát, cô ấn mạnh hơn vào vết thương, bất ngờ đổi giọng, "Đáng đời, không ngờ lại dám hung dữ với lão nương! Lúc đó, em thực sự rất muốn tẩn cho anh một trận nên thân."
"Xin lỗi em, lúc đó anh giận quá." Trần Kiều vội nhận sai rồi cúi đầu nghĩ ngợi, băn khoăn không biết có nên nói cho Cốc Tử nghe rõ mọi chuyện không. Ngập ngừng một lát anh mới nói, "Thực ra chuyện này... anh cũng không biết có nên nói cho em nghe không nữa."
"Sao vậy?"
"Cái tên cặn bã đó đã đi tìm Diêu Thuật chơi trò... ba người..."
Cốc Tử vẫn đang bôi thuốc cho Trần Kiều, nghe anh nói vậy thì giật mình, để cả tăm bông quẹt vào mắt Trần Kiều khiến anh kêu ré lên rồi vội chạy vào nhà tắm rửa cho sạch mắt, mãi lâu sau mới đi ra. Trần Kiều phụng phịu cầm lấy tăm bông trên tay Cốc Tử, "Thôi để anh tự làm, rồi anh kể tiếp cho em nghe."
"Thế cũng được. Anh nói đi."
"Hoằng Tử lại vừa giết một mạng người rồi... Ý anh nói là đứa bé, vì nó không biết là con ai của ai nên lại đi phá thai rồi."
"Cái gì? Chuyện này... chuyện này.." Cốc Tử kinh ngạc đến độ miệng cô há hốc, như không thể tin nổi vào những gì Trần Kiều vừa nói.
"Hoằng Tử có thế nào thì cũng là em của anh. Thù này anh phải trả cho nó, nhưng sẽ không có lần sau đâu, anh đã nói rõ với con bé lần sau có chuyện gì nó sẽ phải tự chịu trách nhiệm. Từ sau chúng ta cũng không dây vào những chuyện thế này nữa."
Cốc Tử thở dài, cô không thấy chồng mình nói gì sai cả, cô bảo anh, "Đáng lẽ vừa rồi anh phải bảo em, để em đi cùng anh mới phải."
"Anh không muốn để thằng đó nhìn thấy em, nhìn ánh mắt hắn thực sự anh thấy phát tởm." Trần Kiều nói xong thì đưa tay tắt đèn rồi trở mình ôm chặt lấy cô, "Ngủ đi em.”
"Ừm."
"Hôm nay anh mệt lắm rồi nên.."
"Cút đi!"
"Còn lâu!" Anh ôm cô chặt hơn trong vòng tay mình.
"Đừng động đậy nhiều không thuốc bôi hết vào mặt em."
"Ừm."
Chuyện đã qua vài hôm, Cốc Tử cũng không nghe Hoằng Tử nói chuyện chia tay, nhưng vì Trần Kiều nói không để ý nữa nên cô cũng không nói gì thêm, không phải cô ích kỉ, vô tâm, mà vì cô sợ Trần Kiều có chuyện.
Cốc Ánh Dương làm việc ngay ở lầu bên dưới công ty cô, có chuyện gì là cô biết ngay, nghe nói hắn đã xin nghỉ phép vài hôm, hôm quay lại làm việc thì chân vẫn còn đi khập khiễng. Cốc Tử nhủ thầm, loại đàn ông như hắn có mặt trên đời này thật chẳng khác nào một nỗi hiểm họa, nhưng giờ biết làm sao, gia đình hắn, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của hắn đều là tài sản đảm bảo cho sự tồn tại của hắn. Dù hắn có giết người thì ngoài việc thêm vài thông tin xấu, thế nào ba hắn cũng tìm được cách lôi hắn ra, huống hồ chỉ là mấy chuyện gái gú vớ vẩn này. Vả lại mấy người đàn bà đó đều tình nguyện cả.
Dạo này Trần Kiều lại về nhà hơi muộn, Cốc Tử hỏi nguyên do thì anh ậm ừ, nói đợt trước có nhờ mấy anh em giúp mình vài việc nên giờ phải ngồi để tiếp họ, coi như cảm ơn.
Cốc Tử biết tính Trần Kiều, nếu thấy đã muộn mà anh chưa về thì gọi điện cho anh, chỉ cần nói là mình không khỏe thì Trần Kiều sẽ lập tức về ngay. Đám anh em của Trần Kiều ban đầu cười anh bị vợ quản chặt nhưng sau vài lần thấy anh kiên quyết ra về thì cũng quen dần, Trần Kiều đắc ý bảo bọn họ, "Vợ quản chặt thì có làm sao chứ, dù gì cũng là anh sẵn lòng tình nguyện bị quản mà."
Mấy hôm nay trời mưa không ngớt, thời tiết thay đổi liên tục, lúc nóng lúc lạnh, không biết có phải bị lây từ các bạn ở trường mẫu giáo không mà Dược Dược không được khỏe, mặt mũi lúc nào cũng đỏ bừng, về tới nhà là rũ người ra ngủ thiếp đi, lại còn nói mê nói sảng suốt cả buổi, Cốc Tử sốt ruột gọi điện thoại giục Trần Kiều về sớm. Bình thường Trần Kiều nghe Cốc Tử nói cô không khỏe, nhưng đột nhiên hôm nay lại tới lượt Dược Dược thì cũng lo lắng không hiểu chuyện gì, vội thu xếp về nhà, thế nhưng trước anh đang chơi bài với mọi người, lại gặp vận may nên thắng suốt, mọi người dứt khoát không cho anh về.
"Thằng bé hôm nay không khỏe, anh phải về xem sao." Trần Kiều thanh minh.
"Thôi đừng lừa tụi em, chị dâu cũng thật là.... Bình thường tụi em để anh về ngay, nhưng hôm nay anh thắng thế này rồi lại đòi về thì coi sao được?"
"Đừng có cản anh mày!" Trần Kiều bất ngờ nổi đóa.
"Đừng mà đại ca, đánh một lượt nữa thôi, dù anh thắng hay không tụi em cũng để anh về ngay." Một trong số mấy người chơi l