
Tác giả: Cửu Cửu
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 1341597
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1597 lượt.
ì, hôm nay anh không uống rượu nhé."
"Hôm nay anh ngoan quá!" Cốc Tử cười mỉm, cô sát lại gần anh thêm một chút, lúc trên bàn tiệc Trần Kiều bảo muốn sinh con nên không uống, anh nói thế thì ai dám mở miệng ép anh? Cốc Tử nghĩ ngợi một chút rồi khẽ bảo, "Kiên trì tới cùng, kiểu gì cũng thành công thôi."
"Ừ." Trần Kiều cong môi, "À, mà Dược Dược bảo muốn có bút chì phát sáng gì đó, giờ mình đi xem cho con luôn nhé."
"Vâng." Cốc Tử gật đầu, ""Nhanh thật, Dược Dược sắp lên lớp lớn rồi."
"Ừ." Trần Kiều gật đầu xong đột nhiên ôm lấy cổ Cốc Tử rồi cắn ngay một miếng, "Anh vừa ra trường đã bị gái già là em ăn thịt mất rồi."
"Ơ." Cốc Tử lặng người, ngước đầu nhìn anh vẻ không bằng lòng.
"Em cảm thấy thành công lắm đúng không, cơ mà, anh chỉ muốn hỏi, em thấy thịt anh có ngon không?" Trần Kiều láu cá hỏi Cốc Tử. Nhưng Cốc Tử cũng chẳng vừa, cô lém lỉnh phản bác ngay lập tức, "Những câu nói này rất dễ gây hiểu lầm, anh hy vọng em bày tỏ ý kiến về phương diện nào?"
Trần Kiều nhìn liếc sang một bên nhìn ánh đèn nhấp nháy ở phía xa xa rồi ghé sát tai cô thì thầm, "Là phương diện bí mật nhất, khó nói thành lời nhất ấy."
Cốc Tử cười, khuôn mặt bừng lên nhiều cảm xúc, "Ờ ngon lắm."
Tranh thủ kì nghỉ hè của Dược Dược chỉ còn lại vài ngày, Cốc Tử và Trần Kiều đưa Dược Dược về nhà ngoại chơi, còn mua cho con rất nhiều đồ dùng học tập, Dược Dược đã lên lớp lớn hơn, cũng đã hiểu chuyện hơn rất nhiều. Khi Cốc Tử đi làm trở lại, vì quy mô công ty vừa mở rộng nên lượng công việc khá nhiều, hiếm có đủ thời gian để nghỉ ngơi nhưng Cốc Tử không một lời phàn nàn, ngược lại cô thấy cuộc sống của mình rất ổn, rất đầy đủ.
Chớp mắt đã tới mùa đông, Trần Kiều lại phải đi công tác. Vừa tới nơi anh đã gọi điện ngay cho Cốc Tử, hỏi han mọi chuyện xong lại bảo một người bạn hồi nhỏ của anh sắp đính hôn, nhờ Cốc Tử chẩn bị một bình rượu quý để tặng họ rồi anh sẽ cho người tới lấy mang đi. Cốc Tử trong lúc đi tìm rượu mới phát hiện Trần Kiều còn có cả một \'kho tàng nho nhỏ\', không chỉ có rượu mà còn có đá quý, ngọc trai và nhiều thứ tinh xảo vô cùng. Cô hừ một tiếng, tên Trần Kiều xấu xa này, dám giấu cô cất giữ riêng cho mình nhiều món đồ quý như vậy!
Lẫn trong đám đồ quý hiếm đó tự nhiên có một chiếc bình thủy tinh trong suốt, trông không có vẻ gì quý hiếm, thậm chí còn rất bình thường, chiếc bình được để trong góc sâu, bên trong đựng rất nhiều mảnh giấy nhỏ.
Vốn Cốc Tử không định xem những mảnh giấy đó chứa bí mật gì, nhưng không hiểu sao tính tò mò tự nhiên lên cao quá, cô bèn giở ra xem rốt cuộc trong ấy có gì.
"Nếu lần này thi tiếng Anh được trên tám điểm thì tôi sẽ đi chơi game với cậu." Nét chữ của cô vẫn còn đó, đằng sau là chữ của anh, "Đồng ý."
"Nếu lần này cậu lọt top mười của trường thì tôi sẽ cho cậu đi trượt băng với nhóm của tôi." Đây là mẩu giấy cô viết, đằng sau anh ghi thêm, "Mình làm được rồi."
"Vậy giờ em mang hết đi nhé?"
"Đừng mà..." Giọng Trần Kiều có vẻ hơi bối rối, "Em khoá lại cẩn thận, khi nào về anh sẽ tự tay lấy tặng em."
"Được rồi." Cốc Tử trả lời anh rồi mỉm cười nhẹ, nụ cười kỳ bí vô cùng.
Mấy mảnh giấy sau đó cô đọc đều là Trần Kiều viết trong thời gian gần đây, "Quân Quân đối với mình rất tốt, mình mãn nguyện lắm rồi, nhưng mình chỉ chờ tới lúc cô ấy nói một tiếng yêu mình thôi."
"Hình như hôm nay mình làm cô ấy giận rồi, cô ấy rất không vui, lần sau mình quyết không tái phạm nữa."
Xem một hồi tự nhiên Cốc Tử thấy sống mũi mình cay cay, nước mắt trào ra từ lúc nào cô cũng không hay biết. Cô cẩn thận gấp lại từng tờ rồi bỏ vào bình như cũ, cuối cùng mới đặt chiếc bình lại chỗ ban đầu. Xong đâu đấy cô với lấy điện thoại của mình, gửi cho anh một tin nhắn vỏn vẹn ba chữ, "Em yêu anh."
Điều đó đáng lẽ cô phải sớm nói ra với anh mới đúng, cứ giấu mãi trong lòng không hiểu là để làm gì. Cô cầm điện thoại rất lâu trong tay, mãi lâu sau mới nhận được điện thoại của Trần Kiều, cô cảm thấy rõ ràng anh ăn nói lộn xộn hơn mọi khi, vẻ lúng túng thể hiện rõ qua giọng điệu, cô khẽ cười, "Em yêu anh, thế không được sao?"
"Quân Quân... Quân Quân..." Anh chỉ gọi tên cô rồi ngập ngừng mãi sau mới thốt lên lời, "Anh vui lắm em ạ. Anh thực sự hạnh phúc vô cùng."
"Ừm, thế còn nói gì với em nữa không, điện thoại đường dài đắt tiền lắm đấy."
"Quân Quân.."
"Em đây."
"Anh yêu em."
"Em biết rồi." Cô khẽ cười, cô vẫn luôn biết điều đó, biết rất rõ, rằng anh yêu cô.
Trần Kiều bỏ điện thoại xuống mà tim đập rộn ràng, chưa bao giờ anh thấy mình hạnh phúc hơn lúc này, anh thấy mình dường như không còn là mình nữa. Anh bắt tay vào làm việc, cố rút ngắn thời gian công tác lại, anh muốn sớm về với cô, anh muốn xác nhận lại lời nói của cô hôm nay.
Sáng sớm ngày thứ ba, Cốc Tử vẫn đang ngủ ngon thì thấy tự nhiên như có một khối thịt đè lên người mình, cô giật mình kêu thất thanh, nhưng rồi cô mau chóng bị bậm miệng lại, thì ra là Trần Kiều, anh ghé sát tai cô bảo, "Quân Quân, là anh đây, đừng