Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả

Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341416

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1416 lượt.

độc đoán, lưu manh có nguyên tắc.
"Cô ấy đẹp không, tên nghe rất hay." Tây Tử hơi hơi bĩu môi, chính mình cũng thấy hai câu vừa nói đều chua lè.
Hồ Quân lại vui vẻ, đứng lên cúi người ôm Tây Tử lên, đi vào đặt lên sô pha, vươn tay cầm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tây Tử, vẻ mặt còn vô cùng nghiêm túc: "Vợ ghen, đúng không?" Trong giọng nói rõ ràng hơi sung sướng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, lại ngẩng lên nhìn cô, trên mắt cô hôn xuống cái nữa, trên chóp mũi khéo léo, hai má, khóe môi… đều hôn qua một cái.
Nụ hôn của anh thật dài thật mềm, tựa như chuồn chuồn lướt nước, dừng trên mặt khiến Tây Tử hơi ngứa , lại thoải mái cực kỳ, theo khóe môi dần dần đi xuống, gặm cắn dây dưa ở gáy cô, cởi nút thắt ngay cổ áo ra, một nút, hai nút,… Đến nút thứ ba, Hồ Quân không cởi tiếp, mà ở trước vùng ngực trắng mịn của cô trồng dâu tây, một quả, hai quả…
Bàn tay to chậm rãi rút đồ lót Tây Tử từ vạt áo, dò xét tiến vào....Tây Tử cũng cảm thấy trước ngực lỏng lẻo, đầu vai thả lỏng. Hồ Quân đã vứt đồ lót vừa lấy ra xuống mặt đất, tay vẫn ở bên trong xoa bóp dằn nén, khác với sự nhẹ nhàng trước kia, cảm giác thật thoải mái…
Môi lại trượt dần từ gáy lên, cắn tai cô, khí nóng hà vào bên tai khiến Tây Tử không tự chủ được mà run rẩy… Giọng Hồ Quân lại rõ ràng lọt vào tai Tây Tử xông thẳng đến đầu óc: "Nếu đây là ghen, anh có thể hiểu rằng vợ cũng thích anh, hoặc là yêu anh đúng không? Hử....."
Giọng anh hơi trầm, nhưng mang theo vài phần do dự và mong đợi. Yêu? Cô yêu Hồ Quân sao? Giây phút này Tây Tử chợt phát hiện dường như mình đã thích anh, thậm chí yêu anh, từng chút từng chút khám phá, hợp lại thành thích, yêu thích này dần tích tụ, có lẽ là yêu.
Cô sẽ vì anh mà ghen, vì anh mà lo lắng, ở trước mặt anh cô sẽ hoàn toàn mở rộng mình, từ trái tim đến cơ thể. Những lúc vui vẻ nhất, buồn bã nhất hay nguy hiểm nhất, người đầu tiên cô nghĩ đến chính là anh, không phải cô cố ý nghĩ đến mà trong vô thức sẽ nghĩ đến.
Trong nháy mắt, Tây Tử tựa như hiểu ra hoàn toàn, vươn tay nâng mặt anh lên, nhìn anh, cô thế mà lại yêu anh, nhanh như vậy, nhanh đến mức chính cô cũng không dám tin…
Ánh mắt Tây Tử sương mù chuyển dần sang màu trong sáng, đôi mắt sáng trong đen trắng rõ ràng, trong mắt phản chiếu hình ảnh của Hồ Quân, rõ rệt. Hồ Quân cảm thấy giờ khắc này hai người gần nhau hơn so với bất kỳ lúc nào, dường như chính mình đã ổn định ở trong lòng cô…
Một lúc thật lâu sau Tây Tử mới nghiêm túc gật đầu: "Ừ, em nghĩ em yêu anh rồi, làm sao bây giờ?"
"Cái gì mà làm sao bây giờ?" Hồ Quân sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại với câu nói của Tây Tử, cung phản xạ thật sự không ngắn nhưng sau phản ứng, còn có một cơn sóng lớn gọi là sóng hạnh phúc ập đến rồi lan rộng ra.
Chạy khắp từ đại não đến toàn bộ tay chân, cứ như cao thủ võ lâm bất thình lình đả thông hai mạch Nhâm Đốc, cả người dễ chịu. Sao lại thoải mái đến vậy, thứ cảm giác tê tê dâng từ xương cột sống lên khiến lần đầu tiên Hồ Quân không làm cũng cảm nhận được sự sung sướng không gì sánh bằng.
"Vợ, nói lại lần nữa?" Sau khi nói xong Tây Tử chợt hối hận, cô hiểu rành mạch tính cách Hồ Quân. Bình thường khi hai người làm Hồ Quân rất thích nhất nói nhảm, hơn nữa anh còn thích hỏi cô một vài câu hỏi lung tung như một loại tình thú, cũng là thú vui của anh.
Mỗi lần hỏi đều khiến cô mặt đỏ tai hồng trả lời ngượng ngùng, cô không trả lời, tên nhóc Hồ Quân này sẽ biến đổi đủ cách ép buộc. Khi anh đang trong giai đoạn kích tình mãnh liệt nhất đã từng hỏi cô vấn đề này rất nhiều lần, lúc ấy cô không trả lời. Tây Tử sẽ không nói dối, mặc dù đó là thời điểm nào, vẫn cắn chặt răng giữ vững như trước, bởi vì chuyện này mà cô cũng chịu trừng phạt không ít.
Lúc này cô đã nói ra, có thể nghĩ sau này Hồ Quân chắc chắn sẽ hỏi không ngừng, quả nhiên, vừa kịp phản ứng anh đã bắt đầu .
Vẻ hối hận trên mặt Tây Tử khiến Hồ Quân thay đổi sắc mặt, hai mắt nhìn cô chằm chằm kèm theo cảnh cáo và uy hiếp: "Nói rồi không được thu hồi lại, càng không cho phép đổi ý, nếu dám đổi ý, xem anh phạt em thế nào....." Sau khi bá đạo uy hiếp, ngay sau đó cúi miệng xuống, bắt lấy môi cô như muốn chặn lấy miệng, có chút ngây thơ nhưng cũng rất đáng yêu.
Tây Tử chợt phát hiện, lúc này Hồ Quân rất đáng yêu, mở miệng nhỏ nhắn cắn ngược lại anh, đầu lưỡi chủ động vói vào miệng anh, buông theo đầu lưỡi dây dưa chặt chẽ của anh, hòa lẫn vào nhau.....
Đây thật sự là lần đầu vợ anh chủ đông hôn anh như thế, trước kia đều do anh chủ động, lúc này vợ anh chủ động, mùi vị không cần nói mà quả nhiên rất ngon. Đáng tiếc thời gian quá ngắn, chỉ trong chốc lát miệng nhỏ của vợ đã rời khỏi, tâm nguyện của Hồ Quân vẫn chưa dứt đâu? Làm sao mà buông tha cho cô chứ.
Trực tiếp khống chế gáy cô, đè xuống. Tây Tử còn chưa kịp hít thở đều đặn lại bị Hồ Quân bắt làm tù binh, đẩy mạnh trong miệng cô, khuấy động… Khi Hồ Quân cảm thấy hài lòng mà buông Tây Tử ra, Tây Tử suýt nữa thì hết hơi, nằm trên sô pha thở hổn hển như chú cá mắc cạn, cố thở, lại phát hiện đôi mắt của Hồ Quân ngày c