
Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành
Tác giả: Mi Bảo
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 1342130
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/2130 lượt.
Cô cũng nói là cô và anh ấy quen nhau nhiều năm, nếu như anh ấy thực sự thích cô, tại sao lại có chuyện đến với tôi? Cô Đinh, ai cũng biết hết bụng dạ của nhau rồi, cô không cần thiết phải dối mình lừa người như vậy. Anh ấy không thích cô như cô nghĩ đâu.
Đinh Hàm Ngọc tức tới nỗi mãi lâu sau không nói được gì, cuối cùng mới yếu ớt cất lời:
- Hựu Đình nói anh ấy thích cô, ai có thể làm chứng?
- Vậy anh ấy nói thích cô thì ai làm chứng? – Minh Vi phản kích. – Cô Đinh, tôi thực sự không thích việc cô cứ quấy rầy bạn trai tôi như vậy. Nêu cô và Hựu Đình làm bạn bè tốt với nhau, tôi có thể chấp nhận được. Nhưng nếu cô muốn tiến xa thêm một bước, tôi khuyên cô nên nghĩ lại. Tôi chắc chắn anh ấy là người đàn ông của tôi.
Nói xong, Minh Vi liến kết thúc cuộc gọi luôn.
Đường Hựu Đình ngồi đằng xa vỗ tay:
- Được, nói được lắm.
Minh Vi vứt trả điện thoại cho anh, bạo ngược:
- Em quyết định rồi, con người anh quá đào hoa, nên nhất định phải áp dụng biện pháp quản lý theo kiểu Tần Thủy Hoàng. Anh nghe rõ đây, trước khi em cho phép, nhất quyết không được gặp cô ta. Nếu cô ta chủ động đến tìm anh, anh phải nhắm mắt vào. Không được phép nói chuyện, kể cả điện thoại cũng không được. Anh chạm tay trái vào cô ta, em chặt luôn tay trái, tay phải chạm vào, em chặt luôn tay phải. Nếu như anh hôn cô ta hoặc bị cô ta hôn, em sẽ chặt cả đầu anh, moi sạch bên trong rồi thắp nến vào dùng làm đèn lồng treo trong studio của anh. Anh đã nhớ kĩ chưa?
- Nhớ kĩ rồi, nhớ kĩ rồi. – Đường Hựu Đình xoa tay cười lớn. – Hay, đúng là hay. Vợ ơi em nên viết kịch bản phim đi.
- Viết cái đầu anh ấy. – Minh Vi liếc xéo Đường Hựu Đình. – Còn nữa, ai là vợ anh? Đừng có tìm cách giành lợi thế. Người ta cũng nói rồi, anh thích em có ai làm chứng. Bản thân chúng ta còn chưa xác định, đừng vội nghĩ đến chuyện làm chồng em được.
- Làm chứng chẳng dễ hay sao? – Đường Hựu Đình ngoác miệng cười.
Đinh Hàm Ngọc sau này còn gọi đến cho Đường Hựu Đình mấy lần nữa. Đường Hựu Đình quả nhiên làm theo đúng yêu cầu của Minh Vi, tìm cách trốn biệt. Đinh Hàm Ngọc gọi đến, anh đều nhờ Lưu Triệu nghe giúp. Cuối cùng Đinh Hàm Ngọc đến hẳn studio, cứ đứng bên dưới canh cửa không chịu đi. Đường Hựu Đình không còn cách nào khác, rốt cuộc đành phải gọi điện cho anh trai cô ta.
- Có thật là cậu không chịu qua lại với Hàm Ngọc nữa không? – Con trai trưởng nhà họ Đinh hỏi Hựu Đình.
Đường Hựu Đình thở dài:
- Cô ấy làm như vậy em làm sao dám qua lại được nữa? Em không thể đón nhận tình cảm của cô ấy được.
- Khi trước cậu vẫn thích Hàm Ngọc kia mà.
- Chuyện đó cũng đã xảy ra năm sáu năm về trước rồi. Hiện giờ em đã có một người phụ nữ mà em muốn sống với cô ấy cả đời. Bọn em cũng đã phải trải qua rất nhiều khúc mắc mới có được ngày hôm nay, nên em rất trân trọng tình yêu đó. Đối với Hàm Ngọc, em chỉ có thể xin thứ lỗi. Đừng trách em nhẫn tâm, em quả thực chỉ có thể quyết liệt như vậy Hàm Ngọc mới sớm hiểu ra.
- Tôi biết rồi.
Anh trai Đinh Hàm Ngọc ngay sau đó cũng dẫn theo thư ký đến gọi em gái về. Bà Đinh lập tức đưa con gái đi Hồng Kông mua sắm. Đường Hựu Đình cuối cùng cũng được yên thân.
Thời gian vùn vụt trôi đi, thoáng cái đã đến Tết Lao động Mồng một tháng Năm. Buổi biểu diễn cuối cùng của Đường Hựu Đình được tổ chức ở Thượng Hải.
- Thượng Hải sao rồi? – Minh Vi nhìn tấm vé dành cho khách mời hạng sang được đưa ra trước mắt mình, ngạc nhiên nhướn mày. – Em sẽ phải đi xa như vậy để xem anh biểu diễn hả? Có phải đây là lần cuối anh đứng trên sân khấu đâu.
- Mời em thì em đi đi, nói nhiều như vậy làm gì? – Đường Hựu Đình véo má cô. – Lý Trân nói với anh rồi, hai ngày này em không có việc gì.
- Buổi biểu diễn này có gì đặc biệt à?
Đường Hựu Đình gật đầu, trong nụ cười tràn đầy sự kỳ vọng:
- Cuối buổi biểu diễn này Legend của bọn anh sẽ tuyên bố tái hợp, sau đó còn hát chung một bài nữa.
- Vậy em nhất định phải đi. – Minh Vi vỗ tay. – Thật đáng mong chờ.
- Còn có chuyện đáng mong chờ hơn. – Đường Hựu Đình hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô.
Đường Hựu Đình đến Thượng Hải trước hai ngày để chuẩn bị. Ngày biểu diễn, Minh Vi xử lý xong mấy việc ở công ty, sau đó đi thẳng ra sân bay. Khi cô kéo va li ra khỏi thang máy, gặp đúng Cố Thành Quân đang đi vào. Cố Thành Quân đưa tay kéo luôn va li giúp cô rồi đưa ra sân bay.
Cuối tháng Tư trong thành phố vẫn còn đậm hơi xuân, ánh nắng rực rỡ. Ra đến ngoại thành, lên đường cao tốc sân bay, một màu xanh ngắt của núi non sông nước ập vào mắt khiến tâm tư của con người cũng thoải mái hơn.
Minh Vi bắt chuyện:
- Em nghe nói khi em bị kẹt ở Nhật Bản, anh đã thức cả đêm giữ điện thoại để chờ tin tức về em.
- Chẳng phải nên làm như thế sao? – Cố Thành Quan khẽ cười. – Em bình an quay trở về mới là điều quan trọng.
- Nếu như. – Minh Vi cân nhắc. – Nếu như em vẫn là Trương Minh Vi khi trước bị kẹt lại bên Nhật, anh có như vậy không?
Cố Thành Quân siết chặt vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước, một lúc sau mới nói:
- Sẽ như thế. Cứ cho là khi trước anh