XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ảnh Hậu Tái Sinh

Ảnh Hậu Tái Sinh

Tác giả: Mi Bảo

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 1342028

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/2028 lượt.

Tái sinh
Trương Minh Vi ngồi trên giường, ngẩn người nhìn vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng ngay cạnh đang diễn thuyết hung hồn.
“ Người ngộ độc khí gas sẽ bị choáng do thiếu oxy. Thiếu oxy trong một thời gian dài sẽ gây ra những tổn thương cho não. Trường hợp nặng có thể trở thành người thực vật, nếu nhẹ cũng khiến phản ứng trở nên chậm chạp, gây ra chứng mất trí nhớ tạm thời….”
Vị bác sĩ không ngừng thao thao bất tuyệt, từ ngữ mạch lạc, dễ hiểu , tiếng phôt thông chuẩn xác.
Song rốt cuộc Trương Minh Vi vẫn không hiểu ông đang nói đến chuyện gì.
Bác sĩ cầm tập bệnh án lên. Là một bác sĩ chuyên khoa thần kinh, ông cũng không nhớ nổi mình đã gặp bao nhiêu bệnh nhân mất trí nhớ, nên đã quen với những trường hợp như thế này.
“Chị không cần lo lắng, vấn đề của con gái chị không đến mức nghiêm trọng. Hãy cho cô ấy xem những bức ảnh đã chụp, đưa cô ấy đến nơi đã từng đến trước đây, có lẽ sẽ nhớ lại được”
Bà Vương đăm chiêu buồn bã gật đầu, vừa luôn miệng cảm ơn vừa tiễn bác sĩ ra.
Trương Minh Vi vẫn ngồi yên trên giường bệnh, trong đầu thấy rối tinh. Đây là bệnh viện nào? Người phụ nữ tự xưng là mẹ cô thực ra là ai? Mẹ đẻ của cô đã mất từ khi cô mười tuổi, bố cô ở vậy không đi bước nữa. Vậy bà mẹ kia ở đâu bỗng nhiên xuất hiện trước mắt cô?
Minh Vi nhìn quanh phòng bệnh, ngoài cô ra còn một cô gái trẻ và một cụ già. Cửa phòng đang hé mở, âm thanh bên ngoài loáng thoáng vọng vào.
Vì mắc bệnh tim nên thỉnh thoảng Minh Vi phải vào bệnh viện. Tuy nhiên từ trước đến nay, đều năm trong những phòng bệnh riêng cao cấp, với phòng khách nhỏ phía ngaoif và phòng vệ sinh riêng phía trong. Từ lúc nào cô lại nằm chung trong phòng bệnh bình dân với mấy người khác thế này?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tối qua cô vẫn con ăn mừng sau buổi công chiếu đầu tiên của bộ phim mới, lên bục phát biểu mấy câu, cụng ly với khách khứa, hôm nay một mình nằm trong buồng bệnh lạ lẫm này.
Còn Thành Quân đâu?
Minh Vi đưa tay lên tìm điện thoại di động, song không thấy thứ gì. Cô đang mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân, phía đầu giường có một cốc nước ngoài ra không có vật dụng gì khác.
“Này em gái” Cô gái đang nằm giường kế bên bất chợt lên tiếng, khiến Minh Vi sững người.
Em gái?
Cô gái đó chừng hai ba hai tư tuổi, phải gọi Minh Vi là chị mới đúng?
Thấy Minh Vi không nói gì, cô gái tiếp tục với vẻ nghiêm túc.
“Nghe chị khuyên một câu này. Dời người thực còn dài lắm, biết bao niền vui đang chờ em ở phía trước, đừng vì một chút vấp váp nhất thời mà dễ dàng từ bỏ cuộc sống của mình. Mẹ em đang rất lo, em hãy có hiếu một chút, đừng để mẹ đau lòng?
Cổ họng Minh Vi khó khăn lắm mới thốt ra một câu.
“Từ bỏ cuộc sống?”
Khuôn mặt cô gái kia lộ vẻ trách móc.
“Chị đã nghe mẹ em nói hết rồi. Chẳng qua là thi trượt đại học, trong đời người còn khối thất bại lớn hơn thế. Mỗi năm cả nước có biết bao người thi trượt, nếu ai cũng dùng khí gas tự tử thì đài hóa thân bận túi bụi rồi”
Minh Vi nuốt nước bọt một cách khó khăn. Lượng thông tin trong câu nói đó hơi nhiều, nên bộ não mới bị bác sĩ chẩn đoán là tổn thương của cô không sao xử lý kịp.
Thi trượt đại học?
Cái thời Minh Vi thi đại học là mười năm trước, đã trở thành một kí ức xa vời. Nhưng đó không phải điểm mấu chốt! Dùng khí gas để tự tử là thế nào?
Một cơn đau dữ dội chợt xuyên buốt đầu khiến Minh Vi gập cong người, ôm chặt lấy đầu. Hình như cô đã quên điều gì đó. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô?
Trời đất đảo lộn, bên tai chỉ nghe tiếng ùng oàng, hình như có người nào đó đang gào lên với cô “Anh..từ trước đến nay…”
Từ trước đến nay làm sao?
“…Cô..”
Nói gì?
“Tiểu Vi còn làm sao thế? Tiểu Vi, đừng làm mẹ sợ!”
Minh Vi bừng tỉnh lại vì người bị mắc lạnh. Cơn đau đầu giống như ảo giác, tan biến ngay trong chớp mắt không còn dấu tích. Cô từ từ ngẩng đầu lên, thấy người phụ nữ tự xưng là mẹ đang nhìn mình đầy lo lắng.
“Tiểu Vi, con có làm sao không? Mẹ đi gọi bác sĩ quay lại kiểm tra xem thế nào nhé?”
Minh Vi môi mấp máy một lúc, nhưng trong đầu vẫn vô cũng hỗn loạn, mãi mới nói thành lời.
“Cháu không sao. Chỉ là chưa quen thôi.”
Vương Lan Anh thở dài một tiếng, đột nhiên véo mạnh Minh Vi một cái. Minh Vi không kịp đề phòng, đau quá kêu oái lên.
“Con đúng là nghiệp chướng, muốn mẹ tức chết sao? Mang thái mười tháng mới sinh con ra, ăm bồng bú mớm nuôi lớn bằng này, trời lạnh thêm áo, trời nóng ngồi quạt, con còn có lương tâm nữa không? Hở ra một cái là định tìm đến cái chết rồi! Đúng là nghiệp chướng!”
Trương Minh Vi xoa chỗ đau, dở khóc dở cười: “Cháu đâu có…”
“Con vẫn cái tính ngang bướng ấy!” Bà Vương giận tới mức còn đẩy mạnh Minh Vi một cái. “Cứ cố chấp thi vào đại học Bắc Kinh. Chẳng lẽ cả nước này không còn trường đại học nào khác nữa hay sao? Mẹ nói mà con đâu chịu nghe. Trước mặt người khác, mẹ nói đúng một lần này, đây là lần cuối cùng mẹ lo đến việc của con. Nếu con còn không nghe lời mẹ khuyên, thì sống hay chết mặc con, coi như mẹ chưa từng đẻ con ra.”
Min