
Tác giả: Tình Không Lam Hề
Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015
Lượt xem: 1342124
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2124 lượt.
Thần tiến hành xoa bóp kể từ khi học xong, cô lo không biết có làm đúng phương pháp không, cũng không biết hiệu quả ra sao, do đó sau khi xoa bóp đực bảy, tám lượt, cô hỏi: “Có mạnh tay quá không?”.
Phương Thần thấy Hàn Duệ vẫn nhắm mắt, chỉ có đôi mày đã giãn ra từ lúc nào. Xem ra phương pháp xoa bóp của thầy thuốc Đông y kia rất có hiệu quả.
Nghĩ đến việc bỏ công sức học xoa bóp không uổng phí, Phương Thần thở phào nhẹ nhõm, sau đó mỉm cười một cái.
Người đàn ông đang nằm trên sofa đột nhiên hỏi: “Cười cái gì?”.
Phương Thần không ngờ một cử động nhỏ như thế của cô mà cũng bị Hàn Duệ phát hiện, suy nghĩ một lát, cô nói: “Không có gì”.
Hàn Duệ bỗng mở to mắt, đưa tay giữ chặt hai tay của Phương Thần, rồi dùng sức kéo Phương Thần về phía mình.
“Di chứng này có lẽ cả đời cũng không khỏi được”, anh nói.
Nghe Hàn Duệ nói vậy, Phương Thần cảm thấy rất buồn.
Đó là hậu quả mà cô gián tiếp gây ra, không đúng thế sao?
“Vậy… phải làm thế nào đây?”, Phương Thần nhìn Hàn Duệ.
Đi làm về rồi tắm, giờ đây trên người Phương Thần chỉ mặc một cái áo ngủ dài bằng tơ tằm, ống tay áo rất rộng, đai áo ôm lấy eo của cô.
Lúc này Phương Thần đang ngồi trước sofa rộng, trông rất mỏng manh yếu ớt, lại có phần tội nghiệp, như không biết phải làm sao.
Cô đã nhìn Hàn Duệ như vậy, ánh mắt ấy mang vẻ hối hận, thậm chí chờ mong được tha thứ, hoàn toàn mất đi sự sắc sảo, lanh lợi và tự tin của ngày thường.
Nhìn Phương Thần hồi lâu, Hàn Duệ mới hơi hạ giọng nói: “Lại đây”.
Phương Thần hơi ngớ người ra, cô không hiểu gì cả.
Hàn Duệ tỏ ra rất thiếu kiên nhẫn, anh đưa tay kéo Phương Thần lên ghê ngay sau đó.
Chiếc sofa này là hàng ngoại nhập nên rộng hơn nhiều so với loại thông thường, hai người nằm lên vẫn còn chỗ trống.
Phương Thần bị ép nằm xuống, vừa định ngẩng đầu lên thì lại bị ấn xuống.
">
Giọng của Hàn Duệ vang lên: “Cứ như thế đi, để tôi ôm cô một lát”.
Nói như thế, nhưng ngữ khí của Hàn Duệ không có gì là dịu dàng cả, thậm chí vẫn giống như phong cách trước đây, không cho phép từ chối.
Và Phương Thần hoàn toàn không kháng cự.
Cô cchỉ phản kháng trong mấy giây, lập tức buông lỏng người.
Phương Thần hơi xấu hổ, nếu làm như thế mà có thể khiến cho Hàn Duệ thấy thoải mái, vậy thì cứ để anh ôm.
Mùi thơm của hoa quế bay qua khe cửa vào, phảng phất trong thư phòng yên tĩnh và ấm áp.
Cư như vậy Phương Thần nằm gọn trong vòng tay của Hàn Duệ, im lặng, ngoan ngoãn, má cô áp vào ngực của Hàn Duệ, trong ánh sáng lờ mờ cô cảm nhận được hơi thở đều đều của Hàn Duệ.
Trong sự bàng hoàng, Phương Thần nghĩ, mỗi khi đối diện với anh, dường như cô ngày càng đề phòng hơn, song từ trước đến nay cô chưa từng ngoan ngoãn và nghe lời như vậy.
Cảnh tượng hai người ôm nhau ngủ dường như chỉ tồn tại trong ký ức ngày trước.
Không khí đầm ấm này khiến người ta cảm thấy có gì đó khác thường, nhưng lại quá đẹp, đẹp đến mức Phương Thần đã xóa hết mọi suy nghĩ rối ren lúc trước.
Phương Thần từ từ nhắm mắt lại.
Tuy nhiên, khi Phương Thần chuẩn bị chìm vài giấc ngủ thì Phương Thần bỗng cảm thấy vai hơi lạnh.
Phương Thần không tỉnh ngay, cô mơ màng nhíu mày, mãi tới khi bàn tay ấm áp đầy chai sạn của Hàn Duệ đưa lên lưng, Phương Thần mới đột nhiên mở to mắt.
Phương Thần vô cùng kinh ngạc, trừ lần hôn cô ở vườn hoa hôm đó, giữa cô và Hàn Duệ chưa hề có thêm một hành động thân mật nào quá mức.
Mặc dù danh nghĩa là tình nhân, nhưng thực ra Phương Thần và Hàn Duệ vẫn ngủ ở hai phòng riêng biệt.
Phương Thần luôn nghĩ Hàn Duệ không thể đón nhận quan hệ trước đây giữa hai người, nụ hôn ở vườn hoa hôm đó giống như một trò đùa ác ý, chứ không có ý nghĩa thực sự.
Thái độ của Hàn Duệ hôm nay thật khác lạ, đầu tiên là ôm ấp tình cảm, bây giờ lại bắt đầu “động chân động tay”.
Phương Thần vẫn còn đang băn khoăn suy nghĩ thì Hàn Duệ đã quay người lại, giữ chặt lấy c
Bàn tay của Hàn Duệ rất nhanh nhẹn, bắt đầu lướt trên cơ thể của Phương Thần.
Chiếc áo ngủ mềm mại của Phương Thần đã bị cởi xuống một nửa, may mà bên trong còn có áo ngực mỏng, màu hồng nhạt của áo càng tôn thêm làn da trắng nõn của Phương Thần, hình ảnh ấy phản chiếu trong đôi mắt của Hàn Duệ, giống như ngọn lửa đang được đốt lên.
Hai người ở rất gần nhau, dường như chỉ trong gang tấc, nhưng Hàn Duệ lại không hôn Phương Thần.
Ánh mắt hơi tối lại, Hàn Duệ không nói gì, mà chỉ giữ chặt lấy Phương Thần, đồng thời thử chiếm lấy cô bằng vẻ lẳng lặng và ép buộc như trước.
Khi bàn tay của Hàn Duệ đưa lên ngực của Phương Thần, cô bắt đầu phản kháng theo bản năng.
Không nên như thế.
Phương Thần nghĩ, dù cho xảy ra chuyện gì đi nữa, cũng không nên xảy ra trong hoàn cảnh này.
Phương Thần bị ép nhìn vào mắt của Hàn Duệ, nhưng cô không đọc được gì trong đôi mắt anh.
Ngoài ham muốn mãnh liệt, cô không thể nào hiểu được trong giờ phút này anh đang nghĩ tới
Vì thế cô đã từ chối anh.
Dù rằng những động tác của anh, hơi thở của anh, bao gồm thân thể và những cái khác nữa, Phương Thần đều rất quen thu