Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Anh Lính Là Người Chồng Tốt

Anh Lính Là Người Chồng Tốt

Tác giả: Túy Tiểu Tiên

Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341467

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1467 lượt.

thấy rất hợp thì gật gật đầu. Phương Di thấy Điền Mật Nhi là thích thật mà không phải gật qua loa đại khái nên mua thêm vài bộ. Bà lại chọn một cái áo len trắng dệt kim hở cổ, một cái quần đen tơ tằm, một cái váy cao và một cái áo sơ mi tay ngắn. Dáng của mấy bộ này đều đơn giản thoải mái, Điền Mật Nhi cũng không nhìn trúng cái gì, cũng may mắt nhìn của bà Phương Di cũng không khác lắm nên cứ để cho bà mua sắm.
“Định cho con vào trường Nhất Trung nhưng trường đó không thừa nhận thành tích của con, mấy ngày nay mẹ với cha con đang tìm chút mối quan hệ”.
Hóa ra là như vậy, nhưng mà chỉ cần đi học là được rồi, cô không quan tâm những thứ ngoài lề đó.
“Chỉ cần học tập nghiêm túc thì học ở đâu cũng được mà mẹ, với lại lớp mười hai chủ yếu là học sinh tự mình nghiên cứu học tập, trường học có tốt hay không cũng không quan trọng. Với lại con cũng tự tin, con không học Nhất Trung cũng nhất định sẽ có thành tích tốt”. Lời này cô không hề nói khoác lác, trước kia không được tham gia kì thi tốt nghiệp vẫn là tiếc nuối trong lòng cô, bài thi cô cũng đã xem qua nên có thể chắc chắn về kiến thức hơn.
“Tốt!”. Triệu Quốc Đông rất thích những người có lòng tự tin. “Là vàng thì ở đâu cũng sáng, những thứ hư danh kia đều là vật ngoài thân, chỉ có mẹ con sĩ diện hão”.
Phương Di có chút hư vinh nhưng điểm xuất phát vẫn là tốt, Điền Mật Nhi cảm kích: “Mẹ~! Con đảm bảo, mặc dù không học ở Nhất Trung nhưng nhất định khiến cha mẹ nở mày nở mặt!”.
Phương Di thấy cô kiên trì thì cũng không miễn cưỡng, với lại muốn vào Nhất Trung cũng phải đánh mặt mo đi xin người ta, thế là bà gật đầu đồng ý. Hôm sau sắp xếp cho Điền Mật Nhi học ở trường Tam Trung của thành phố, điều kiện ở trường cũng không tồi mà còn gần nhà.
Chỉ còn mấy ngày nữa là đi học nên Phương Di cho Điền Mật Nhi ít tiền để cô tự mua ít đồ dùng văn phòng phẩm.
Cô đến tiệm sách, mua ít sách tham khảo tiếng Anh, đừng thấy cô chưa tốt nghiệp nhưng mà cô nói tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Hàn đều không tệ. Không có cách nào, về sau sự cạnh tranh trong xã hội đều lớn, tiểu Tam cũng không dễ làm, không chú ý là có thể bị nghỉ việc, có người thế chân, không nhiều tài nghệ thì sao có thể giữ được kim chủ.
Học không thể giới hạn ở việc nói mà còn có đọc và viết nữa. Bây giờ tiếng Anh chưa thịnh hành nên không có nhiều sách tham khảo lắm, nhìn một vòng, không phải quá ít thì là tài liệu không dùng được. Cuối cùng cô mua hai quyển văn học Anh.
Điền Mật Nhi đứng ở khu sách văn học nước ngoài chọn lâu, cuối cùng chọn được quyển “Ba chàng lính ngự lâm” với quyển “Ngạo mạn và Thành kiến”, đọc hai quyển này có lẽ sẽ tốt.
Sau đó Điền Mật Nhi ở nhà, không có việc gì làm thì lôi sách ra đọc giết thời gian. Nhà sách cách nà cũng không xa, địa điểm khu ở của cán bộ rất tốt, sau này cũng thành khu buôn bán sầm uất.
Một hôm Điền Mật Nhi vừa ở tiệm sách về thì dì giúp việc đưa cho cô một bức thư, nói là người đưa thư mới đưa đến. Điền Mật Nhi vừa nhìn là thư Triệu Phương Nghị gửi về, mặt đỏ lên, một tay ném phong thư lên bàn. Giương mắt nhìn xung quanh không có ai, không biết dì giúp việc đi đâu rồi. Đột nhiên cô cảm thấy mình hơi kiểu cách nhưng mà rất xấu hổ!!
Điền Mật Nhi nhìn chằm chằm vào bức thư trên bàn, chỉ hận không có thiên lý nhãn để nhìn rõ bức thư này. Đây là thư của Triệu Phương Nghị gửi về, không nhất thiết là gửi cho cô, tại sao dì lại đưa cho cô chứ làm cô ngứa ngáy chân tay qá. Đã lâu rồi cô không có tin tức của anh!
Một người cứ ngồi trừng một bức thư. May là Phương Di về sớm nếu không Điền Mật hóa đá luôn.
Phương Di nghe nói con trai gửi thư thì bất ngờ, nghĩ nghĩ một lúc đưa bức thư cho Điền Mật nhi nói: “Từ trước đến nay Phương Nghị không gửi thư cho nhà, có chuyện gấp thì nó sẽ gọi điện về, có thể là nó có gì muốn nói với con!”.
Điền Mật nhi cười tười, không ngại bà Phương Di ở đây mà cầm bức thư lên. Cô thận trọng mở lá thư, nhìn nét chữ cương nghị trên giấy.
Điền Mật:
Em có khỏe không?
Rất xin lỗi vì hôm đính hôn anh không thể trở về, hi vọng em có thể tha thứ cho anh! Ở nhà em đã quen chưa, cha mẹ đành nhờ em chăm sóc. Em săp phải đi học, hi vọng em sẽ cố gắng học tập có được thành tích tốt. Mặt khác, anh sẽ phải ra chiến trường, em hãy ủng hộ anh. Nhân dân và quân đội nuôi dưỡng anh, bây giờ nhân dân cần anh, chiến hữu cần anh, anh không thể an tâm ở phía sau được. Hãy hiểu cho anh, và giúp đỡ cha mẹ, cha mẹ luôn khen ngợi em nên giao nhà cho em anh rất yên tâm.
Chỉ một vài câu ngắn ngủi như vậy làm Điền Mật Nhi mất mác nhưng cô lại càng lo lắng. Kiếp trước cô không quan tâm xem anh có trở về hay không, chỉ mong anh mau chết để được giải phóng.
Nhưng bây giờ cô không muốn anh đi, chiến trường nguy hiểm như thế, đạn không có mắt. Điền Mật Nhi đỏ mắt đưa bức thư cho Phương Di và Triệu Quốc Đông xem. Phương Di vừa xem thì trợn mắt: “Hồ đồ! Vất vả lắm mới đưa nó về thì nó lại muốn đi. Nó không hiểu nỗi khổ tâm của chúng ta mà, không quan tâm xem chúng ta ra sao rồi! Lão Triệu, chuyện Phương Nghị không thể kéo dài n


80s toys - Atari. I still have