
Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015
Lượt xem: 1341051
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1051 lượt.
Phong..."
Vệ Hiểu Phong đứng lên, cách một lớp cửa sổ không có ý tốt, nói: "Phùng Ki, đừng nói ông anh vợ này không nói nghĩa khí, bên cửa sổ không phải còn có cái nhuyễn tháp sao, tuy rằng hơi nhỏ, nhưng nói không chừng cũng có chút tình thú, cũng không cần cảm tạ tôi, nhớ rõ phải đối xử với tiểu nha đầu nhà tôi thật tốt." Nói xong xoay người bỏ chạy, còn không quên thuận tay đem Trần Hiểu Kỳ đang cười muốn sốc hông tiện thể mang đi...
Có nợ thì lấy thịt bồi thường
Cho tới bây giờ Trần Hiểu Kỳ cũng không nghĩ tới sẽ đề phòng Vệ Hiểu Phong, bởi vì trong lòng cô, Vệ Hiểu Phong là người tốt thiện lương, tuy rằng bởi vì anh, chính mình bị Sài Tử Hinh bắt cóc, nhưng đối với đồng chí Vệ Hiểu Phong trọng nghĩa khinh tài, hành vi tích cực giúp quê nhà cô xây tường tiểu học Hy Vọng, vẫn khiến Trần Hiểu Kỳ cảm động thật sâu.
Cô còn cảm khái với Manh Manh: "Xã hội chủ nghĩa vẫn là tốt nhất, cho dù là doanh nhân giống như anh họ bạn, vẫn đầy ắp tình người!" Lúc cô cảm thán, Manh Manh đang uống nước, một ngụm nước vừa hớp vào, còn chưa kịp nuốt liền hoàn toàn phun hết ra, biểu tình lúc ấy của Manh Manh, thật lâu về sau Trần Hiểu Kỳ cũng còn nhớ rõ.
Manh Manh mở to cặp mắt to xinh đẹp người người oán trách, không thể tin trừng mắt nhìn cô, trong nháy mắt khiến Trần Hiểu Kỳ cảm thấy, chính mình có phải đã biến thành ET (người ngoài trái đất) hay không, sau một lúc lâu, còn không thể tin được, hướng cô chứng thực: "Hiểu Kỳ, bạn xác định bạn đang nói đến anh họ mình, Vệ Hiểu Phong?"
Lúc ấy, ngay cả do dự Trần Hiểu Kỳ cũng không có, liên tiếp gật đầu, sau này nhớ tới chuyện đó, cô cũng cảm thấy chính mình quả thực ngốc hết thuốc chữa, ngay cả Manh Manh sớm chiều ở chung với Vệ Hiểu Phong hai mươi năm, cũng không tin anh họ cô là người tốt, chính mình tính toán kỹ ra thì thời gian biết Vệ Hiểu Phong không đến nửa năm, sao lại cảm thấy anh là người tốt.
Năm mới ở Phương gia truyền thống mà náo nhiệt, năm nay tuy thiếu đi tiểu nha đầu Manh Manh, lại thêm một sinh mệnh nhỏ trong bụng mợ mỗi ngày một lớn, tính ra, số người không tăng không giảm, hơn nữa cậu phải rất khó khăn cũng đã trở lại.
Vậy là người đàn ông tiếng tăm lừng lẫy, nơm nớp lo sợ chuyển động vây quanh bên người mợ, nhìn qua rất buồn cười, nhưng đổi góc độ mà nói, đây có lẽ chính là hạnh phúc.
Lúc tiếng chuông báo giao thừa reo vang, bầu trời đêm ngoài cửa sổ lóe sáng, là do nhiều loại pháo hoa bay vọt lên trời, náo nhiệt vô cùng, một tin nhắn đúng giờ khắc này được gửi tới, ánh mắt Vệ Hiểu Phong lóe lóe, ngón tay cái linh hoạt trượt trên màn hình, xem qua từng cái, từng cái một, sắc mặt cũng theo tốc độ trượt mà dần dần trở nên mất hứng, thậm chí còn mang chút âm u.
Cho dù nhà của Trần Hiểu Kỳ ở vùng núi, cũng không đến mức tín hiệu điện thoại cũng không có, mình dù sao cũng là người quan trọng nhất với cô, chẳng lẽ ngay cả tin nhắn chúc tết cũng không có.
Vệ Hiểu Phong càng nghĩ càng bất bình, càng nghĩ càng tức giận, nhẫn đến 12 giờ rưỡi, cuối cùng trực tiếp gọi điện thoại qua, điện thoại vang vài tiếng, bên kia mới nhận, từ trong phone truyền đến giọng nói mơ mơ màng màng của Trần Hiểu Kỳ: "Ai vậy! Hơn nửa đêm còn không cho người ta ngủ..."
Vệ Hiểu Phong bị nha đầu kia làm cho vui vẻ, nói thẳng: "Trần Hiểu Kỳ, anh là chủ nợ của em, tại thời điểm năm cũ qua – năm mới đến, cố ý gọi điện thoại thông báo cho em, đừng quên món nợ của em."
"Có nợ?" Một câu này của Vệ Hiểu Phong, Trần Hiểu Kỳ hoàn toàn tỉnh hẳn: "Em, em nợ anh cái gì, trường học trong thôn của em, là anh chủ động quyên tiền ..." Vệ Hiểu Phong phì một tiếng vui vẻ: "Là anh quyên tiền, ngôi trường có một nửa là công sức của anh, cho nên, em nợ anh một nhân tình, cái này đắt hơn so với tiền, mấy ngày nay em nên cẩn thận suy nghĩ nên trả cho anh thế nào đi, sau khi trở về liền nói với anh, anh thông qua mới được tính, không thông qua thì..."
Trần Hiểu Kỳ không khỏi giật mình, vội vàng hỏi: "Không thông qua thì sao?" Vệ Hiểu Phong hừ một tiếng, phun ra hai chữ: "Lấy thịt bồi thường." Sau đó trực tiếp ngắt điện thoại, sau khi ngắt điện thoại, Vệ Hiểu Phong không khỏi bật cười, sao lại làm vậy, sao lại tích cực với nha đầu này như vậy.
Nhưng mà, Vệ Hiểu Phong bỗng nhiên cảm thấy, về sau nếu bên người nuôi một nha đầu Trần Hiểu Kỳ giống như heo cũng không tệ, ít nhất lúc ngủ có thể ôm, hôn, đói bụng, có thể cắn hai miếng, ý niệm vừa lóe này tiến vào trong óc, liền giống như ôn dịch nhanh chóng lan tràn mở rộng.
Thậm chí Vệ Hiểu Phong bắt đầu suy nghĩ, nên bắt đầu cắn chỗ nào để giải hận, hơn nữa, đêm giao thừa, Vệ thiếu gia duyệt tẫn bách hoa (biết hết trăm hoa – ý là đã từng có nhiều bạn gái), lại phá lệ có mộng xuân, nữ nhân vật chính trong mộng xuân tự nhiên không cần phải nói, khẳng định chính là nha đầu heo ngốc - Trần Hiểu Kỳ.
Sau khi tỉnh lại, Vệ Hiểu Phong bỗng nhiên bắt đầu khinh bỉ chính mình, danh hiệu Vệ thiếu gia phong lưu đã có từ lâu, thế nhưng ngay cả cái miệng nhỏ nh