
Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường
Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015
Lượt xem: 1341058
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1058 lượt.
ế, không thể không liên quan tới Phùng Ki, không nghĩ cũng biết, khẳng định là lúc trước Phùng Ki vì Phương Manh Manh, sắp cưới chị thì lại chia tay, chị rơi vào đường cùng, mới làm ra chuyện như vậy, một người không hề có bối cảnh, không dựa vào quen biết, muốn đứng vững ở bộ đội, trừ cách này, chị anh còn có thể làm gì.
Nếu lúc trước Phùng Ki không chia tay với chị, hết thảy những chuyện này cũng sẽ không phát sinh, nghĩ đến đây, Thiệu Cương oán hận nói: "Anh không nên vì Phương Manh Manh mà bỏ chị của tôi, chuyện sau này của chị tôi, anh không chỉ không hỗ trợ, thậm chí cả tâm đồng tình cũng không bố thí, đúng, chị tôi và tôi thật đáng đời, chị tôi không biết lượng sức muốn trèo cao tới tham mưu trưởng Phùng, tôi cũng phải dựa vào chị tôi mà ăn chén cơm nhà binh này, hai chị em chúng tôi không có tiền đồ, cho nên rất đáng bị khinh thường, bị chà đạp. Nhưng cuối cùng chị tôi rơi vào tình cảnh như vậy, anh lại từng bước thăng chức, hơn nữa lại kết hôn cùng Phương Manh Manh. Anh không biết là, ông trời rất không công bằng, trời bất công tôi liền tự mình tìm công bằng, đáng tiếc lần này không giết chết anh..."
"Sầm..." Cửa phòng bệnh bị đá văng, đầu Manh Manh như bốc lửa tiến vào, không nói tiếng nào, đưa tay trực tiếp khóa yết hầu Thiệu Cương, ấn lên trên tường: "Không phải anh nói muốn tìm công bằng sao, hiện tại tôi liền giúp anh tìm công bằng." Xoay bàn tay, làm nhiều việc cùng lúc, chát chát... Mấy bạt tay liền đánh lên mặt Thiệu Cương.
Phùng Ki ngây ngốc vài giây mới phản ứng lại: "Manh Manh, Manh Manh, dừng tay, em dừng tay lại cho anh, khụ..." Cũng bất chấp còn mang ống truyền dịch, xuống giường ngăn Manh Manh còn muốn giơ tay lại, âm thanh ho khan kịch liệt khiến Manh Manh buông Thiệu Cương ra, Thiệu Cương kịch liệt thở dốc vài cái, dựa vào tường.
Phùng Ki bình tĩnh lại, túm tay Manh Manh kéo đến một bên, nói với Thiệu Cương: "Lúc trước là chị cậu đề nghị chia tay, về chuyện sau đó cậu và chị cậu gặp phải, tôi chỉ có thể bày tỏ tiếc nuối, về phần nguyên nhân tạo thành tiếc nuối, tôi và Manh Manh không có chút quan hệ nào, chi tiết trong đó cậu nên về hỏi chị mình, về phần chuyện xảy ra khi diễn tập quân sự, tôi cũng sẽ không bỏ qua, bởi vì oán hận của bản thân, liền gây ra chuyện như vậy, cậu không xứng làm một binh sĩ, hiện tại cút ra ngoài cho tôi, ngay lập tức."
Người như Thiệu Cương kỳ thật có rất nhiều, bởi vì oán hận của bản thân, hoặc là tự mình gây nên, liền đem tất cả nguyên nhân đổ lên trên đầu người khác, chưa bao giờ tự xét lại khuyết điểm trong tính cách của mình, hành vi anh cho là công bằng, kỳ thật là biểu hiện yếu đuối nhất, Manh Manh chướng mắt người như vậy nhất, thực là gã đàn ông mù mờ.
Hiện tại Manh Manh cứ nghĩ tới là thấy sợ, tuy rằng tình huống ngay lúc đó cô cũng không rõ ràng, nhưng theo lời cực đoan hận thấu xương mà Thiệu Cương nói với Phùng Ki, anh ta thật muốn làm cho Ki ca ca chết.
Manh Manh thủy chung cảm thấy, tử vong cách mình thực xa xôi, mặc dù trong khoảnh khắc cô gặp tuyết lở ở Tây Tạng, cũng không thấy chính mình sẽ chết, bởi vì nghe được giọng nói của Ki ca ca, bất kể khi nào, chỉ cần nghe được giọng nói của Ki ca ca, cô có thể an tâm, cô biết chắc rằng, Ki ca ca sẽ không để cho cô chết.
Mà hiện tại cô ngẫm lại, bỗng nhiên phát hiện, lần này Ki ca ca có thể tránh thoát sự trả thù của Thiệu Cương, có bao nhiêu may mắn, ngay cả là khách qua đường của bọn họ Thiệu Cương cũng không được tính, hơn nữa cũng không tính là người, thiếu chút nữa đã tạo thành sinh ly tử biệt cả đời bọn họ tiếc nuối.
Nghĩ đến đây, Manh Manh bỗng nhiên xoay người, trực tiếp nhào vào trong lòng Phùng Ki, khí lực quá lớn, hơn nữa Phùng Ki không phòng bị, trực tiếp đem Phùng Ki bổ nhào lên giường bệnh.
Phùng Ki làm lính nhiều năm cũng không ngu ngốc, nếu nói trước kia Manh Manh bắn bia là do Vương sư trưởng tự tay dạy dỗ mà luyện được, chỉ do trùng hợp, nhưng vừa rồi cô dùng hai chiêu lại hạ được Thiệu Cương quyết không thể là trùng hợp, tính liên tục, tính thuần thục, cùng với tốc độ lúc ra tay, cũng không phải người bình thường có thể làm được, kia không phải động tác võ thuật để biểu diễn, là cách đánh hữu dụng dùng để áp chế địch, khóa khủy tay, khóa hầu, khóa chân, động tác liên tiếp cơ hồ là hành vi theo bản năng, có thể đạt đến loại trình độ này, sớm không phải ba ngày bảy bữa là có thể làm được.
Hiện tại Phùng Ki càng ngày càng cảm thấy, chính mình có lẽ thật sự là bị lừa, bị tiểu hồ ly giảo hoạt này trêu chọc, nha đầu kia sao có thể nhu nhược, hại chính mình còn sợ cô chịu ủy khuất, bị người khác khi dễ, hiện tại xem ra, cô không khi dễ người khác đã là tốt lắm, ai có thể khi dễ cô, nha đầu kia quả thực chính là nữ kim cương vô địch.
Nhưng mà mấy thứ này, cô luyện khi nào, chính mình một chút cũng không phát hiện, nhiều năm như vậy, mặc dù không phải ngày ngày hai người đều ở cùng một chỗ, nhưng trong một năm thời gian ở cùng một chỗ, tính ra cũng thực không ít, quỷ nha đầu này n