
Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015
Lượt xem: 134973
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/973 lượt.
hân cùng sử dụng, gác lên trên người anh, giống như một cái gối ôm.
Phùng Ki kéo chăn đắp cho hai người, đã có chút ngủ không được, cúi đầu đánh giá tiểu nha đầu trong lòng, dưới ngọn đèn ấm áp, tiểu nha đầu xinh đẹp động lòng người, giống như một giấc mộng.
Cô thích quấn quít lấy anh, từ nhỏ đến lớn, thời điểm hai người ở cùng một chỗ, cô đều ngủ cùng anh, sau lại thành thói quen, cứ như thế đến giờ.
Chính Phùng Ki cũng biết, làm như vậy là không ổn, nhưng anh lại không thể cự tuyệt cô, chỉ cần cô chu cái miệng nhỏ nhắn, nháy ánh mắt ngập nước nhìn anh, anh thậm chí muốn vì cô gom ánh sao trên trời, cô đáng yêu như vậy, ngây thơ, xinh đẹp như vậy, anh nghĩ, chính mình sẽ vĩnh viễn che chở cô, cho đến khi tìm được một người mà chính mình có thể tiếp nhận mới thôi.
Phùng Ki cúi đầu nhìn tiểu nha đầu, tiểu nha đầu đã trưởng thành, có lẽ không còn lâu lắm, nghĩ đến đây, thế nhưng có một tia buồn bã không buông, nổi lên trong lòng Phùng Ki…
"Cô à, lúc trước cô làm thế nào mà thành công gả cho dượng, bà nội nói, lúc trước dượng là thầy giáo của cô mà?" Phương Manh Manh ôm cánh tay Phương Nam quấn trên người cô, mắt to chớp chớp, hết sức đáng yêu.
Phương Nam gõ lên cái trán của cô: "Thế nào? Tiểu Manh Manh nhà chúng ta sốt ruột, muốn gạt khối đầu gỗ Phùng gia kia lừa về nhà rồi sao?" Manh Manh chu miệng, đứng trước mặt Phương Nam xoay một vòng: "Cô à, cô nói con có phải rất đẹp hay không, hay là còn khiếm khuyết hương vị phụ nữ, vì sao Ki ca ca một chút phản ứng cũng không có?"
Phương Nam làm như thật sự đánh giá cháu gái một vòng, nói thật, tiểu nha đầu xinh đẹp có điểm khiến người hận, tư sắc ngũ quan hoàn toàn thừa kế nhà mẹ đẻ cô, bộ dáng nhỏ nhắn này đi đến chỗ nào cũng đều vô cùng gây chú ý, nói đến hương vị phụ nữ, tiểu cô nương mười chín tuổi, thì đương nhiên thiếu một chút hương vị phụ nữ rồi, nhưng cái loại thanh xuân vô hạn này, càng toả sáng loá mắt ở trên người cô.
Từ lúc mới đi học, đã trêu chọc không ít nam sinh, mà nha đầu kia dáng dấp rất uyển chuyển nhẹ nhàng, tính tình ẩn bên trong lại thật sự là... Phương Nam không khỏi thở dài. Bà nội Manh Manh nói tiểu nha đầu giống cô, Phương Nam cảm thấy, nha đầu kia hoàn toàn là trò giỏi hơn thầy, khí thế áp đảo, ít nhất cô khi đó vẫn là có vẻ uyển chuyển, không giống nha đầu kia có thể đem người đả kích đến ngập trong bùn.
Cô còn nhớ, lúc tiểu nha đầu học trung học, lúc đầu có nam sinh thích con bé, trên đường tan học ngăn con bé lại mà thổ lộ, lúc ấy bản thân đúng lúc tiện đường đi đón nó, nhìn thấy thật rõ ràng.
Phương Nam thương tiếc sờ sờ đỉnh đầu cô: "Manh Manh, tình yêu có đôi khi cần tranh thủ, nhưng không thể miễn cưỡng, nếu cậu ta vô luận thế nào cũng không phải là của con, con phải học cách buông tay."
Phương Nam có đôi khi cảm thấy, cuộc sống ước chừng đều rất công bằng, ông trời ban cho Manh Manh vẻ xinh đẹp cùng tài văn chương, có lẽ sẽ không cho con bé một đoạn tình yêu thuận buồm xuôi gió.
Manh Manh lại như đinh đóng cột nói: "Ki ca ca là của con, con chắc chắn thế." Kỳ thật Phương Nam cũng buồn bực hiểu được, mấy năm nay, Manh Manh cùng thằng nhóc Phùng gia thủy chung ở cùng một nơi, nói thật, tuy nói chức vị cha Phùng Ki hiện nay không thấp, nhưng dù sao cũng không có nền tảng gì, xét dòng dõi, cùng Phương gia tuyệt đối không môn đăng hộ đối.
Hơn nữa Manh Manh còn xuất sắc như vậy, là một khối bảo vật trong lòng ông bà Phương gia, từ nhỏ đến lớn với tiểu nha đầu không có nửa điểm không vừa ý, đối với con bé cùng anh trai lại nghiêm khắc dạy dỗ, đến khi Manh Manh lớn lên, một chút cũng không giảm, cũng may tiểu nha đầu không chịu thua kém, có chủ ý của mình, rất có nguyên tắc.
Theo ý ông bà Phương gia, quét mắt đảo qua, toàn thế giới cũng không thấy có một tiểu tử nào có thể xứng với cháu gái bảo bối này, càng đừng nói đến tiểu tử Phùng gia, chẳng qua chuyện tiểu nha đầu quyết định, Thiên Vương lão tử cũng không sửa được, điểm ấy không khác gì cha con bé - Phương Chấn Đông.
Ông bà Phương gia không phản đối, nhưng cũng chưa tán thành, lại nói năm trước, theo ý Manh Manh đem Phùng Ki đưa vào quân khu B, đây cũng coi như ngầm đồng ý đi! Cho nên mới nói nguyên tắc của Ông bà Phương gia, ở trên người nha đầu kia cho tới bây giờ đều không có giá trị.
Đối với đoạn tình cảm lưu luyến ngoài ý muốn của Phùng Ki ba năm trước đây, Phương gia rất rõ ràng, dù sao người Manh Manh muốn gả ở trong quân đội, mọi người trong quân khu làm sao có thể nhìn như không thấy, tuy rằng cuối cùng đã giải quyết, nhưng chuyện này, Phương Nam cảm thấy, sẽ là một khối chướng ngại trên đường Manh Manh truy đuổi tình yêu, dù sao cũng không quang minh lỗi lạc.
Tính tình Phùng Ki lại không hề có chuyển biến, cho nên, hiện tại Phương Nam cho là tiểu nha đầu nên có dự phòng, miễn cho đến lúc đó lại ngã đau không đứng dậy nổi.
Phương Nam quyết định không cùng tiểu nha đầu thảo luận việc này nữa, dù sao Manh Manh mới mười chín, còn chưa tốt nghiệp đại học, v