Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Anh Sẽ Phải Yêu Em

Anh Sẽ Phải Yêu Em

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015

Lượt xem: 134977

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/977 lượt.

Manh là nữ sinh thứ hai sinh hoạt Câu lạc bộ này, một vị khác là đàn chị năm ba Lâm Thanh, là nữ sinh tài năng hệ Tân văn, cũng là một trong số người hâm mộ có tiềm lực cùng quyết đoán nhất của Sài Tử Hiên, đối với việc hai người mập mờ, ở trong trường có đủ loại suy đoán lưu truyền rất rộng, thế cho nên Manh Manh dù không thích nữ sinh nhiều chuyện, cũng nghe thấy không ít.
Manh Manh rất thưởng thức nữ sinh như vậy, theo đuổi tình yêu, dũng cảm đối mặt, ở mức độ nào đó, Manh Manh cảm thấy, mình cùng Lâm Thanh có chút giống nhau, chẳng qua Ki ca ca của cô ưu tú hơn nhiều so với Sài Tử Hiên, đương nhiên, cũng có thể đây là do cô ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’, tóm lại, cô cho rằng, tất cả nam nhân trên thế giới tập hợp lại, cũng không bằng một nửa Ki ca ca của cô, cô của cô nói cô hành động điên rồ, kỳ thật cũng có chút đạo lý.
Vệ Hiểu Phong mở cửa xe, từ xa liền thấy, một đám người vây xung quanh ba chiếc xe, mở miệng nói: "Đó là thành viên Câu lạc bộ của các em?"
Manh Manh kéo quần áo của anh một cái: "Anh Hiểu Phong ở bên này đi, em tới đó xem sao." Vệ Hiểu Phong buồn cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô: "Việc nhỏ như thế, không biết bọn trẻ các em muốn làm gì." Bất quá, vẫn nghe lời cô đứng ở ven đường.
Nha đầu Manh Manh kia, từ nhỏ đã độc lập, lúc học tiểu học, người ta đều là người lớn đưa đón, cô nhỏ lại muốn tự mình dùng xe buýt đi học, bảo bối muốn như vậy, ai mà chấp nhận, nhưng nha đầu kia kiên quyết, ai cũng không cản nổi.
Sài Tử Hiên liếc Lâm Thanh, giọng đầy cảnh cáo: "Lâm Thanh!" Lâm Thanh hừ một tiếng, đi lướt qua, giúp đỡ một đội viên khác đem lều trại cột chắc ở sau người.
Khuôn mặt tuấn tú của Sài Tử Hiên có chút xấu hổ nhìn Manh Manh: "Manh Manh, Lâm Thanh tính tình thẳng thắn, em đừng để ý, nếu nửa đường chịu không nổi, chúng ta có thể dừng lại nghỉ ngơi lấy lại sức, cũng có thể bảo đội viên có kinh nghiệm hỗ trợ, mọi người là một tập thể, cũng nên giúp đỡ lẫn nhau."
Manh Manh khoát tay: "Không sao đâu." Tiếp theo liền chuyển đề tài, bắt đầu hỏi tình hình ngọn núi, độ cao so với mặt biển, địa hình, cùng với khí hậu trên ngọn núi biến hóa thế nào... Liên tiếp hỏi các vấn đề thật chuyên nghiệp, Sài Tử Hiên bỗng nhiên có loại ảo giác, đàn em này giống như một nhà leo núi che giấu tài năng.
Sau khi dự đoán về tình hình ngọn núi, nay lại thêm chắc chắn, Manh Manh cảm nhận phương hướng thật tốt, vài lần hội viên dẫn đường đi nhầm, đều là cô xem bản đồ chỉ ra hướng đúng, qua vài lần như vậy, mọi người đối với bản đồ trong tay cô bắt đầu tò mò, quay sang nhìn, căn bản đều xem không hiểu.
Lúc dừng ở chỗ nghỉ ngơi hồi sức, Sài Tử Hiên hỏi cô: "Manh Manh, bản đồ của em từ đâu mà có? Tại sao bọn anh xem không hiểu?" Manh Manh nghịch ngợm cười cười: "Đây là bản đồ quân sự."
Có cha, anh là quân nhân, bản đồ chỗ nào mà không có, hơn nữa nơi này cũng không phải căn cứ quân sự bí mật gì, "Bản đồ quân sự?" Sài Tử Hiên ngẩn người: "Em biết xem?" Hỏi xong lại cảm thấy lời này có chút dư thừa, xem không hiểu người ta có thể mang theo đi với bọn họ sao.
Sài Tử Hiên bỗng nhiên phát hiện, Phương Manh Manh thực rất thần bí, lúc khai giảng, cô chỉ đến một mình, không được đưa đi; học ngoại trú, khẳng định là người ở vùng này, cũng chưa từng thấy qua người nhà của cô, từ quần áo đồ dùng của cô có thể thấy được, tuy rằng đơn giản, lại vô cùng tinh xảo, lại học qua âm nhạc, khẳng định gia thế tất nhiên không kém, hiện tại đột nhiên lấy ra bản đồ quân sự, người bình thường làm sao có thể thế này, không khỏi hỏi một câu: "Nhà của em có người thân là bộ đội?"
Phương Manh Manh mơ hồ gật gật đầu, ngửa cổ nuốt nước miếng, chỉ chỉ vách núi không xa phía trước: "Chính là chỗ kia! Là mục tiêu chúng ta muốn đến." Nhìn bầu trời bốn phía: "Chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ đến đó trước khi trời tối, vì khi trời tối, trên núi rất khó phân biệt phương hướng, sẽ phiền lắm."
Biểu hiện của Phương Manh Manh, sớm khiến cho các đàn anh tâm phục khẩu phục, tuy rằng còn hơi mệt, nhưng người ta là một nữ sinh nhu nhược còn chịu được, bọn họ cũng không nghỉ ngơi nữa, vài người thu thập xong đồ đạc, thẳng tiến đến vách núi.
Thời điểm Sài Tử Hiên chuẩn bị xong các thứ, phát hiện Phương Manh Manh đã lưu loát đi lên, Sài Tử Hiên cùng đội viên khác liếc nhau, yên lặng theo phía sau Phương Manh Manh mà đi lên.
Núi nhỏ như vậy không thể so sánh với núi cha từng mang theo cô và Phương Tuấn đi qua, quả thực không đáng để nhắc tới, hơn nữa trước mặt các đàn anh ở đây, cô cũng không cần che giấu thực lực, phải nói, ngoại trừ trước mặt Phùng Ki, Phương Manh Manh luôn luôn sống thực hết mình, đây cũng là kết quả cuối cùng của việc mọi người Phương gia chìu chuộng mà ra.
Từ nhỏ đến lớn, không hạn chế, không quản thúc, cho Manh Manh không gian phát triển lớn nhất, cô có thể sau một năm học hội họa lại học kéo đàn cello, đến khi học chán rồi, lại đi học múa Ấn Độ, tóm lại, tiểu nha đầu muốn làm gì thì làm, ông bà Phương gia đối với Manh Manh áp dụng phương thức giáo dục hoàn toàn tự do, với p